Chúng ta không
hiểu gì về bản thân mình. Chúng ta ảo tưởng chúng ta đã từng sống là chính
mình, nhưng hoá ra “chính mình” chỉ là thứ hình ảnh phản chiếu ngược. Năm tháng
qua đi càng nhiều, thì hiểu biết của chúng ta về cái con người ta gọi tên
“chính mình” ấy càng vơi bớt.
Đấy rút cuộc
không phải vấn đề. Đâu có gì sai khi ta sống cuộc đời của một kẻ xa lạ? Có lẽ
nên diễn đạt vấn đề theo hướng này: hiểu bản thân mình, đổ bệnh bất thình lình.
Sự xung đột tầm
thường này chẳng thể làm tôi bận tâm nếu như… nói thế nào nhỉ… Nếu như tôi
không gặp Mr. Bernardin.
Tôi tự hỏi, mọi
chuyện bắt đầu khi nào nhỉ? Giống như thể Cuộc chiến Trăm năm: có thể là bất kì
trong số hàng tá ngày tháng đã đi qua. Có thể nói chính xác rằng mọi biến cố đã
bắt đầu vào khoảng một năm trước, cũng có thể khẳng định thêm rằng mọi sự trở
nên bung bét vào sáu tháng trước. Dù gì đi nữa, cũng chả sai khi nói rằng mọi
thứ đã bắt đầu vào khoảng thời gian khi chúng tôi lấy nhau, vào 43 năm về
trước. Nhưng sự thực thực sự, được khẳng định chắc nịch bằng mọi mức độ của
ngôn từ, ngọn nguồn câu chuyện bắt đầu vào ngày sinh của tôi - sự kiện đã xảy
ra vào 66 năm trước.
Thôi thì tôi sẽ
chọn phương án đầu tiên: mọi chuyện bắt đầu bào khoảng một năm về trước.
…
Một vài ngôi
nhà đưa ra yêu cầu. Giống với sự đàn áp nhiều hơn là định mệnh: bạn phải lòng
nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và bạn buộc phải sống trong lòng nó.
Khi ngày sinh
nhật lần thứ 65 của tôi đến gần, Juliette và tôi đang trong giai đoạn tìm kiếm
một ngôi nhà ở vùng nông thôn. Chúng tôi đã nhìn thấy ngôi nhà này, và ngay lập
tức cùng hiểu rằng đó chính là ngôi nhà dành cho mình. Và mặc kệ sự lười biếng
của tôi dành cho những chữ cái in hoa, tôi vẫn buộc phải viết nó là Nhà. Tôi
viết từ “Nhà” với chữ “N” in hoa, bởi đó là thứ chúng tôi không bao giờ rời bỏ,
thứ đã ở đó và chờ đợi chúng tôi, và là thứ mà chúng tôi luôn chờ đợi.
Luôn luôn,
vâng: kể từ khi Juliette và tôi trở thành chồng và vợ - một cách hợp pháp là 43
năm, và trên thực tế là 60 năm. Tôi và nàng học chung một lớp ở nhà trẻ. Chúng
tôi cùng nhìn thấy nhau vào ngày đầu tiên đến trường, và lập tức phải lòng
nhau. Từ ngày đó trở đi, tôi và nàng chưa bao giờ xa nhau.
Juliette luôn
luôn là người vợ của tôi; nàng luôn là chị em của tôi, và cả con gái của tôi
nữa – dù cho chúng tôi hơn kém nhau một tuổi. Đó là lí do vì sao chúng tôi
không có con. Tôi không cần thêm bất kì ai khác trong cuộc đời mình. Đơn giản,
vì Juliette là tất cả của tôi.
Tôi đã từng làm
giáo viên trung học, bộ môn tiếng Hy Lạp và tiếng Latin. Tôi yêu công việc ấy
và thậm chí còn tạo được mối quan hệ tốt đẹp với một vài học trò. Thế nhưng,
tôi mỏi mòn chờ ngày về hưu như thể người thần bí chờ đợi cái chết.
Sự so sánh của
tôi chỉ là vô thưởng vô phạt. Juliette và tôi luôn khao khát được giải phóng
bản thân khỏi những chuyện cơm áo hàng ngày. Trường học, công việc, các sự kiện
xã hội – ngay từ hình thái đơn giản nhất của chúng, là quá sức chịu đựng của chúng
tôi. Ngay cả đám cưới của chúng tôi cũng chỉ giống như một thủ tục.
Juliette và tôi
muốn bước sang tuổi 65, chúng tôi muốn bỏ lại thế giới đằng sau – điều mà cả
tôi và nàng đều cho rằng đó là một sự phung phí thời gian. Dù thành phố đã gắn
bó với chúng tôi từ khi sinh ra, nhưng tôi và nàng đều muốn sống ở nông thôn,
vì tình yêu thiên nhiên thì ít mà vì khao khát chốn tĩnh mịch thì nhiều – sự
khao khát giày vò và mãnh liệt tựa cơn đói, cơn khát, và sự ghê tởm.
Khi chúng tôi
nhìn thấy Nhà, chúng tôi có một ấn tượng tuyệt vời: đây là nơi mà chúng tôi
khao khát hơn tất cả mọi thứ kể từ thời thơ ấu. Nếu như chúng tôi bạo gan tưởng
tượng về nó, chúng tôi sẽ tưởng tượng về một nơi quang đãng, giống như nơi này,
gần sông, với ngôi nhà này – Nhà – xinh xắn, ẩn dật, dây tử đằng leo kín các
mặt tường.
Xa khoảng 4 dặm
là Mauves, ngôi làng, nơi chúng tôi có thể tìm mua mọi thứ cần thiết. Bờ sông
bên kia là một ngôi nhà khác, không thể nhìn rõ. Chủ mảnh đất nói với chúng tôi
đó là ngôi nhà của một vị bác sĩ. Còn gì có thể khiến chúng tôi yên tâm hơn
được nữa: Juliette và tôi rút lui khỏi thế giới, nhưng 30 yard kể từ cơ ngơi
của chúng tôi là nơi ở của một vị bác sĩ!
Chúng tôi đã
không phân vân dù chỉ một khoảnh khắc. Trong một giờ đồng hồ, ngôi nhà trở
thành Nhà. Nó không hề đắt, lại không tốn công sang sửa. Cứ như thể vận may đã
nhúng tay vào vụ mua bán này của chúng tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.
…
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét