Để tạo điều kiện cho mẹ và người tình mới có không gian riêng bên nhau, hai chị em Becca và Tyler đã lên đường về thăm ông bà ngoại mà chúng chưa từng gặp mặt. Đón chào hai đứa trẻ giữa khung cảnh nông thôn vắng lặng là ông bà chúng, với nụ cười rạng rỡ và những chiếc bánh quy tự nướng ngon lành. Nhưng cuộc hội ngộ đầy ngọt ngào nhanh chóng trở thành cơn ác mộng khi những điều kì lạ bắt đầu xảy ra sau 9 rưỡi tối.
Trong bộ phim thuộc thể loại kinh dị - rùng rợn này, người xem sẽ được thấy lại những điều đã tạo nên tên tuổi của M. Night Shyamalan từ những The Sixth Sense (Giác quan thứ sáu), The Village hay Signs: trẻ em, những vùng đất tách biệt khỏi thế giới văn minh bị bao trùm bởi bóng đen chết chóc – hay như trong bộ phim này, là hai đứa trẻ bước chân vào một thế giới vắng bóng người, bị đe doạ bởi một nỗi ám ảnh vô hình mà bản thân chúng không thể giải thích.
Nếu bạn đã chai lì cảm xúc với những bộ phim kinh dị mà trong đó nhân vật chính là “một nhóm thanh niên” vô tình khám phá ra bí mật chết người, hay một thiếu nữ phải đối mặt với quỷ dữ, thì The Visit sẽ giúp bạn định nghĩa lại khái niệm về nỗi sợ hãi.
Bỏ qua khái niệm về người bảo vệ và người được bảo vệ thường thấy trên màn ảnh, M. Night Shyamalan biến hai đứa trẻ thành con mồi, và, chi tiết sau có thể tiết lộ trước nội dung phim, ông bà chúng thành những kẻ đi săn điên khùng và khát máu. Khán giả hẳn còn nhớ đến Sinister 2 và The Poltergeist - hai bộ phim kinh dị khác với những đứa trẻ là nhân vật trung tâm đều được ra mắt vài tháng trước đó trong mùa phim kinh dị hè. Nếu The Poltergeist là ví dụ điển hình của một bộ phim kinh dị quá sức dễ thương, thì Sinister 2, giống như phần đầu tiên của nó, ngấp nghé đỉnh điểm của kinh khiếp khi người ta chứng kiến một đứa trẻ giết người trên màn ảnh. Còn trong The Visit, cuộc thám hiểm của hai chị em nhà Becca và Tyler nằm chính xác ở trung điểm của đoạn thẳng nối hai bộ phim ấy. Nó làm bạn khiếp sợ, nhưng cũng khiến bạn mềm lòng.
Bố của Becca và Tyler đã chuyển đến một thành phố khác cùng cô bồ nhí của mình, bỏ lại sau lưng 14 năm chung sống với hai đứa con và người vợ đã vì anh ta mà rời bỏ cha mẹ mình. Với nhân vật người mẹ, sự phản bội của chồng có lẽ là cái giá phải trả cho quyết định của mình, nhưng với hai đứa con cô, đó là một vết thương không thể chữa lành. Cú sốc về tinh thần ấy biến Tyler thành một đứa trẻ bị ám ảnh bởi vi khuẩn, và Becca không bao giờ nhìn mình trong gương. Nhưng trên tất cả những nỗi đau ấy, chúng vẫn là những đứa trẻ, và những đứa trẻ ở tuổi ấy bắt đầu tìm cách khẳng định bản thân mình. Tyler là một rapper nhí, còn Becca ấp ủ giấc mơ về một bộ phim tài liệu để đời.
Phim kinh dị được thực hiện ở góc nhìn thứ nhất không còn gì lạ lẫm. Nhưng khi góc nhìn thứ nhất ấy được đặt vào một, hay trong trường hợp này, là hai đứa trẻ, thì bộ phim sẽ giống như một gói quà lớn chờ tay người xem lần mở và cảm nhận. Từ góc nhìn của hai nhân vật ấy, chúng ta sẽ thấy được, không chỉ bí mật kinh hoàng được lần mở, mà cả tâm hồn của những đứa trẻ đang tìm cách vượt thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của chính mình.
Becca luôn cố gắng làm mọi thứ thật đẹp đẽ và hoàn hảo và sâu sắc theo một chuẩn mực của riêng cô bé – như thể bạn muốn làm loài vật nào, hay bạn sẽ hành động ra sao nếu ở trong trường hợp đó… Trong vô thức, cô bé luôn có xu hướng tìm hiểu hay đặt ra những vấn đề bên ngoài bản thân mình – những vấn đề mà khi tiếp cận nó, cô không phải chạm đến những nỗi đau của bản thân. Một cách vô cùng bản năng, cô tự nhận nhiệm vụ đi tìm thứ “thần dược” giúp giải phóng mẹ mình khỏi những khổ đau và dằn vặt bắt đầu từ chuyện xảy ra 14 năm về trước – ngày mẹ bỏ ông bà ra đi. Cô bé bị cuốn theo mục đích ấy, mà không mảy may nhận ra những điều bất thường xung quanh mình.
Trái với cô chị Becca, cậu em Tyler lại sử dụng máy quay để làm tất cả những gì mình muốn. Không cần phải có những khung hình đẹp, không cần một bộ phim sâu sắc, miễn là mình cảm thấy vui, thế là đủ. Và nếu Becca luôn tìm cách lảng tránh vấn đề, hay lí giải nó theo những cách ít phức tạp nhất, thì Tyler luôn thừa nhận nó, có thể bằng những giả thiết hay nghi ngờ, nhưng buộc phải tìm bằng được cách làm sáng tỏ. Trường đoạn Tyler phỏng vấn Becca thể hiện rất rõ sự khác biệt trong tính cách ấy. Trong khi Becca nói về cá heo, nói về vẻ đẹp của loài động vật ấy hay bất kể thứ gì khác, thì Tyler chỉ nói về hai điều: nỗi sợ hãi của cậu, và nỗi sợ hãi của Becca.
Tất nhiên, những thương tổn và nỗi đau thì không dễ gì chữa lành được trong một vài cảnh phim ngắn ngủi, nhưng trong trường đoạn phỏng vấn lẫn nhau của hai chị em ấy, người xem thấy được tất cả vẻ đẹp và nỗi buồn của hai tầm hồn trẻ thơ đang tìm cách an ủi nhau giữa những tổn thương mà người lớn đã vô tình gây ra cho chúng. Đó có lẽ nên là điều mà người ta nên giữ lại cho mình nhiều hơn khi nhớ về bộ phim này, hơn bất cứ sự kinh dị hay nỗi ám ảnh nào diễn ra sau đó.
Những bộ phim nước ngoài khi trình chiếu ở Việt Nam đôi khi có những cái tên hết sức “không liên quan” làm người xem phì cười. Nhưng cũng có những trường hợp hiếm hoi, cái tên tiếng Việt lại mang đến cho người xem một góc nhìn mới mẻ. Trường hợp của The Visit với cái tên “9 rưỡi tối” này là một ví dụ. Ông bà của hai đứa trẻ yêu cầu chúng đóng cửa phòng vào lúc 9 rưỡi tối, và sau 9 rưỡi tối, những điều đáng sợ bắt đầu diễn ra.
Thời điểm 9 rưỡi tối trong bộ phim giống như một điểm chuyển tiếp, từ tốt sang xấu, từ dối trá sang sự thật, từ trạng thái bình lặng sang nỗi kinh hoàng. Chín rưỡi tối vừa là thời điểm có thật, vừa là một hình ảnh mang tính biểu tượng khi rốt cuộc sau khoảnh khắc ấy các nhân vật đều lộ diện, đều tìm được lí do và động lực để phá bỏ rào cản tâm lý bên trong mình, để trốn thoát, để bảo vệ những gì mình yêu quý. Người mẹ cuối cùng đã trở về mái nhà xưa, còn hai chị em Becca và Tyler cuối cùng cũng có thể tự giải phóng bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi đè nặng chúng, đàn áp chúng trong nỗi thống khổ. Khó có thể nói lũ trẻ trở nên tốt hơn, hay xấu đi sau điểm bùng phát ấy, nhưng có thể chắc chắn rằng, chúng đều trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bộ đôi nhân vật ông bà trong The Visit chính là yếu tố khiến người xem sợ phát khiếp mà không cần đến hồn ma bóng quế nào. Được mô tả ban đầu là một cặp vợ chồng già phúc hậu, rồi sau đó là hình ảnh hai người già tội nghiệp với đủ thứ bệnh tật đau yếu trước khi trở thành thứ-mà-ai-cũng-biết, “nana” và “pop pop” chính là điều ám ảnh người xem, buộc họ phải băn khoăn tự đặt ra câu hỏi: Sợi dây gắn kết tình cảm giữa mình và những người thân thiết bền chắc đến mức nào, và phải chăng đó là một mối quan hệ vô cùng mong manh, sẽ đứt gãy nếu ta không bảo vệ nó?
Hai đứa trẻ Becca và Tyler, chưa từng trải qua thứ tình cảm gia đình nào khác ngoài tình yêu thương của bố và mẹ, đột ngột đến ở với ông bà trong một khu đất vắng bóng người, không có một “sự so sánh cần thiết” với những người xung quanh và trải nghiệm cảm xúc của bản thân để nhận ra điều nguy hiểm đang rình rập chúng. Lúc xem phim thì mình tự dưng có một liên tưởng giữa hai chị em trong phim với anh em nhà Hansel - Gretel (tất nhiên không phải cái bản có Jerremy Renner đâu nhé). Cũng là những đứa trẻ bị "bỏ rơi" giữa rừng, cũng có lò nướng, cũng có phù thuỷ - thậm chí còn có cả cảnh cô chị bị vứt vào lò; thậm chí cả việc hai anh em giết mụ phù thuỷ cũng được tái hiện lại. Xem xong phim mình còn có cảm giác kiểu tụi trẻ con trong phim kinh dị đang dần trở thành một thế lực còn mạnh mẽ hơn cả chúa quỷ nếu nhân vật này tồn tại.
Chẳng có cái gì là tồn tại mãi với thời gian. Mọi thứ sẽ thay đổi ngay từ khoảnh khắc bạn quay lưng đi. Vì thế hãy luôn cẩn thận với thứ bạn nhìn thấy thì quay mặt lại, và đóng chặt cửa sau 9 rưỡi tối. Đó chính là bài học cần được rút ra sau bộ phim này, kiểu kiểu thế.
S.Icarus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét