Chương II - THẾ GIỚI NGƯỢC
Phòng đấu giá
nằm ở tầng thứ 13. Tường ốp gỗ, mười hai hàng ghế, một người đàn ông đứng ở ngưỡng
cửa tích vào tên của Jacob trong một bản danh sách rất dài với một nụ cười lơ
đãng. Jacob nhận cuốn catalogue người đàn ông đưa mình và dừng lại ở một vị trí
gần cửa sổ. Phía bên ngoài, những khối nhà đan xen vào nhau như cánh rừng rậm rạp,
xa khỏi những toà nhà ấy, giống như những mặt gương sóng sánh, là hồ Lớn. Anh mới
từ New York đặt chân đến Chicago vào buổi sáng hôm ấy, một khoảng cách đáng kể
sẽ tốn đến một tuần di chuyển bằng xe ngựa. Bên dưới anh, ánh mặt trời phản chiếu
lấp lánh từ muôn vạn những ô kính cửa và mái nhà mạ kim loại. Nếu xét về vẻ đẹp,
thì thế giới này sẽ dễ dàng cạnh tranh với một thế giới khác bên kia mặt gương,
và Jacob ngay lập tức thấy nhớ nhà.
Anh ngồi xuống
một cái ghế và bắt đầu quan sát những khuôn mặt xung quanh. Rất nhiều trong số
đó gợi cho anh cảm giác thân thuộc: người định giá đồ cổ, người quản lý viện bảo
tàng, nhà sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật. Cũng giống như anh, họ đều là những
kẻ săn kho báu, ngay cả khi những kho báu của thế giới này không chứa đựng ma
thuật giúp họ sống trường sinh hay trẻ đẹp.
Cái chai, vật
mà Jacob theo dấu tới tận căn phòng này, được liệt kê trong cuốn catalogue vật
phẩm đấu giá, kẹt giữa một chiếc ấm pha trà Trung Hoa và chiếc trống lắc bằng bạc
từng thuộc quyền sở hữu của con trai một vị vua Anh quốc. Đứng giữa những món đồ
khác, cái chai chỉ giống như một vật vô thưởng vô phạt, điều này khiến Jacob dấy
lên hi vọng nó sẽ không lọt vào con mắt của bất kì một người đưa giá nào khác.
Nước thuỷ tinh sẫm màu của cái chai được bảo vệ bởi một chiếc túi da có vẻ được
may thủ công, cổ chai được niêm phong bằng sáp.
CHAI CỔ CÓ NGUỒN
GỐC TỪ SCANDINAVIAN, ĐẦU THẾ KỈ THỨ 13 – đó là những gì người ta đã mô tả bên
dưới bức ảnh chụp cái chai trong cuốn catalogue. Chính xác từng từ với phần giới
thiệu của Jacob khi anh bán chiếc bình này cho một người thu mua cổ vật ở Luân
Đôn. Ngày đó, anh chỉ việc bán chiếc bình đi là một ý hay để giải phóng chiếc
bình và thứ mà nó đang giam giữ. Ở phía bên kia của chiếc gương, trả tự do cho
thứ ở trong chiếc bình là một việc nguy hiểm chết người, nhưng ở thế giới này, cái
chai chỉ là cái một cái chai vô hại chứa không khí, và vị thần kia không khác
gì một đám không khí vô định hình nằm giữa lớp vỏ thuỷ tinh nâu sẫm.
Cái chai đã
qua tay rất nhiều vị chủ nhân từ khi Jacob đem bán nó. Phải mất gần một tháng
anh mới lần ra được tung tích của nó – anh không còn nhiều thời gian để phung
phí. Trái táo trị thương, suối Trường Xuân… anh đã tiêu tốn nhiều tháng trời để
tìm kiếm những mục tiêu không khả dụng. Cái chết vẫn đang đè nặng lồng ngực anh.
Đã đến lúc anh phải thử một phương pháp mạo hiểm.
Vết sẹo hình
bướm ma phía trên trái tim anh, ngày qua ngày càng thêm đậm nét – đó là sự trừng
phạt của Hắc Tiên dành cho những kẻ dám thốt ra tên nàng. Em gái của Hắc Tiên
đã thì thầm vào tai Jacob tên của chị gái mình giữa những chiếc hôn. Chưa có
người đàn ông nào phải chịu sự hành quyết dịu dàng hơn thế. Bị bội tình. Đường
viền màu đen tạo thành hình con bướm ma là gợi nhắc đến tội ác đã gây ra cái chết
của anh.
Người thu mua
đồ cổ đã được Jacob bán cho một chiếc bình thuỷ tinh được tiên chế tác nhiều
năm về trước mỉm cười với anh từ hàng ghế đầu tiên (Cô ta đã đổi lấy nó bằng
pha lê Ba Tư). Jacob đã mang rất nhiều báu vật qua tấm gương, bán lấy tiền chi
trả học phí cho Will hay trả tiền khám bệnh cho mẹ. Tất nhiên, không một khách
hàng nào của anh mảy may nghi ngờ việc anh bán cho họ món đồ từ thế giới khác.
Jacob liếc đồng
hồ và bồn chồn nhìn về phía người điều khiển cuộc đấu giá. Bỏ qua món đồ đó đi! Thời gian của anh đang cạn. Anh thậm chí còn
không biết mình còn trong tay bao nhiêu thời gian. Nửa năm, có lẽ ít hơn…
Cái ấm trà
hoàng gia được bán với một mức giá cao đến kì cục, nhưng, đúng như Jacob mong đợi,
cái chai không tạo được hứng thú cho những người trả giá khi nó được bày trên
bàn. Jacob gần như chắc chắn anh sẽ là người ra giá duy nhất, cho tới khi một
cánh tay đột ngột giơ lên cách sau anh vài dãy ghế ngồi.
Người ra giá
còn lại có dáng vẻ nhỏ thó của một đứa trẻ. Số kim cương trên những ngón tay ngắn
của gã chắc chắn đáng giá hơn tất cả những món đồ được đem đấu giá hôm nay cộng
lại. Máu tóc ngắn của gã ta đen kịt như lông quạ, thế nhưng trái ngược với mái
tóc trẻ trung lại là khuôn mặt già nua cằn cỗi. Và nụ cười mà gã ném cho Jacob
ngầm ý gã ta biết rất nhiều.
Vô ích thôi!
Jacob đã bán
được một vốc đầy tiền xu bằng vàng để chuẩn bị cho buổi đấu giá này. Những cuộn
chi phiếu anh thu về từ đống xu ấy có vẻ như nhiều hơn rất nhiều so với những
gì anh tưởng tượng. Ban đầu, Jacob không dự định tiêu nhiều tiền đến như vậy
cho cái chai. Thế nhưng mỗi khi anh nâng mức giá lên, thì người lạ mặt cũng lặp
lại hành đồng tương tự, và Jacob cảm thấy tim mình đập những nhịp giận dữ hơn
theo mỗi con số mà người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra. Một đợt sóng xì xào
dâng lên khắp căn phòng khi giá của chai đã đạt đến một con số tương đương với
giá của cái bình trà hoàng gia lúc trước. Thêm một người ra giá nữa tham gia
vào cuộc chạy đua, không giúp được gì nhiều ngoài việc khiến giá bán chiếc lọ vọt
lên cao hơn lúc trước.
Bỏ cuộc đi, Jacob!
Rồi sao nữa? Anh
không có bất kì manh mối gì về thứ mình đang kiếm tìm, ngay cả việc nó đang nằm
ở thế giới này, hay vẫn còn lưu lạc ở thế giới bên kia. Những ngón tay Jacob vô
thức tìm kiếm chiếc khăn mùi soa bằng vàng nhét trong túi. Nhưng ở đây, ma thuật
của chiếc khăn hoàn toàn vô hiệu, cũng giống như sức mạnh của sinh vật bị nhốt
trong cái chai kia. Mặc kệ đi, Jacob.
Ngay khi họ nhận ra mày không đủ khả năng chi trả cho món đồ, thì mày đã cao chạy
xa bay về phía bên kia tấm gương rồi.
Cánh tay Jacob
lại giơ lên một lần nữa, dù cái giá mà người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra làm
dạ dày anh quặn lên. Một cái giá trên trời, ngay cả khi nó dùng để đổi lấy tính
mạng của chính anh. Jacob liếc mắt về phía đối thủ của mình. Đôi mắt đáp trả ánh
nhìn của anh có màu lá cây, như nền cỏ mới cắt. Gã đàn ông nhỏ thó đưa tay chỉnh
lại cà vạt và tặng Jacob thêm một nụ cười, và bàn tay đầy nhẫn của hắn hạ xuống.
Chiếc búa của
người điều khiển cuộc đấu giá nện xuống, và Jacob cảm thấy cơn chóng mặt hoà cùng
cảm giác nhẹ nhõm phần nào khi anh lách qua lối đi giữa những hàng ghế. Một nhà
sưu tập ngồi ở hàng ghế đầu tiên đã trả mười ngàn đô la cho cái trống lắc bằng
bạc. Một kho báu, ở cả hai phía của chiếc gương.
Nhân viên thu
ngân đang toát mồ hôi đầm đìa bên trong chiếc áo khoác màu đen, và khuôn mặt xanh
xao của cô nàng thì rõ ràng trắng bệch những phấn.
Jacob tặng người
thu ngân một nụ cười chiến thắng mãn nguyện khi anh đẩy chồng tiền về phía cô. “Tôi
hi vọng đây sẽ là một khoản ứng trước được chấp nhận?”
Anh bỏ thêm ba
đồng vàng – một khoản lót tay phổ biến ở thế giới bên này. Hầu hết những người đấu
giá thường cho anh là mù dở khi không hề biết giá trị của những đồng tiền cổ này,
và anh luôn luôn phải chuẩn bị sẵn những câu chuyện ngớ ngẩn để lấp liếm mỗi
khi người ta gặng hỏi anh về bức chân dung đúc trên mặt đồng tiền. Nhân viên
thu ngân ướt đẫm mồ hôi, dù gì đi nữa, nhìn ba đồng tiền với vẻ nghi ngờ rồi cất
tiếng gọi một người nhân viên điều khiển cuộc đấu giá.
Cái bình đang ở
cách anh hai bước chân, hoàn toàn không được bảo vệ, cũng với những món hàng đã
được bán khác. Ngay cả từ khoảng cách này, lớp thuỷ tinh mờ vẫn không hé lộ gì
nhiều về sinh vật đang bị nhốt bên trong. Jacob cảm thấy một chút ham muốn nắm
lấy cái bình, mặc cho những người lính gác đang đứng hai bên cửa. Nhưng một tiếng
ho khẽ đã xen vào dòng duy nghĩ liều lĩnh kia.
“Những đồng tiền
đúc khá thú vị,… ngài… Xin lỗi, tên ngài là gì?”
Đôi mắt màu lá
cây. Đối thủ trong cuộc đấu giá ban nãy của Jacob chạm vào vai anh. Tai bên
trái của gã có đeo một viên hồng ngọc nhỏ.
“Reckless. Jacob
Reckless.”
“Ồ, vâng.” –
Người lạ mặt thò tay vào bên trong chiếc áo khoác cắt may vừa vặn, đoạn nhìn
người điều khiển cuộc đấu giá với một nụ cười. “Tôi sẽ bảo đảm cho ông Reckless
đây”, gã ta nói, đưa cho Jacob một tấm thẻ. Giọng người đàn ông nghe khô khan
và thoáng chút ngữ điệu mà Jacob không thể nhận ra nó thuộc vùng miền nào.
Người điều khiển
cuộc đấu giá gật đầu một cách cung kính.
“Sẽ theo ý
ngài, ngài Earlking.” Rồi ông ta nhìn Jacob: “Ngài muốn chiếc bình được chuyển
đến đâu?”
“Tôi sẽ trực
tiếp mang đi ngay bây giờ!”
“Tất nhiên rồi”,
Earlking mỉm cười. “Nó đã ở nhầm chỗ quá lâu rồi đúng không?”
Trước khi
Jacob kịp trả lời, gã đàn ông nhỏ thó đã gật đầu nhanh chóng: “Xin hãy gửi lời
hỏi thăm của tôi tới em trai anh”. “Tôi biết cậu ấy cũng như mẹ anh khá rõ.” Cùng
với đó, gã quay người và biến mất giữa đám đông những người quần là áo lượt.
Jacob nhìn tấm
thẻ trên tay. NOREBO JOHANN EARLKING. Và không gì cả.
Người điều khiển
cuộc đấu giá trao vào tay anh chiếc bình.
(Còn tiếp)
Không biết chế còn nhớ em không :’(
Trả lờiXóaVà không biết c biết chưa, em mới biết Fearless được NN xuất bản tiếp rồi (với cái tên và cái bìa vừa xấu vừa không liên quan gì đến phần 1 hết), từ tận 2 tháng trước. Hu :’(
NN bảo cuối năm nay ra nốt tập 3. Em mừng quá :’(
Vẫn nhớ, vẫn nhớ nha xD
Trả lờiXóaCuốn phần 2 của NN làm chị hơi buồn xíu vì cuốn tiếng Anh của chị phải dày gấp đôi nó, nên suy ra bản tiếng Việt này có thể đã bị cắt gọt mạnh tay lắm.
Đang rình để mua nốt Heartless bản tiếng Anh cho đủ bộ mà cứ quên mất :)))))
Em đọc cả Bóng ma trong nhà thờ cổ cũng của cô Cornelia viết nữa nhá. Cuốn đó NN giới thiệu là cho các em cấp hai, nhưng đọc chỉn chu hơn khối bộ YA bây giờ :v.