Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

Signature Gardens: Scans of Autumn

Signature Gardens: Scans of Autumn:   I couldn't let all of those gorgeous autumn leaves just fall to the ground without first falling on my scanner! For a list of all ...

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

The Visit hay nỗi kinh hoàng lúc nửa đêm





Để tạo điều kiện cho mẹ và người tình mới có không gian riêng bên nhau, hai chị em Becca và Tyler đã lên đường về thăm ông bà ngoại mà chúng chưa từng gặp mặt. Đón chào hai đứa trẻ giữa khung cảnh nông thôn vắng lặng là ông bà chúng, với nụ cười rạng rỡ và những chiếc bánh quy tự nướng ngon lành. Nhưng cuộc hội ngộ đầy ngọt ngào nhanh chóng trở thành cơn ác mộng khi những điều kì lạ bắt đầu xảy ra sau 9 rưỡi tối.

Trong bộ phim thuộc thể loại kinh dị - rùng rợn này, người xem sẽ được thấy lại những điều đã tạo nên tên tuổi của M. Night Shyamalan từ những The Sixth Sense (Giác quan thứ sáu), The Village hay Signs: trẻ em, những vùng đất tách biệt khỏi thế giới văn minh bị bao trùm bởi bóng đen chết chóc – hay như trong bộ phim này, là hai đứa trẻ bước chân vào một thế giới vắng bóng người, bị đe doạ bởi một nỗi ám ảnh vô hình mà bản thân chúng không thể giải thích.

Nếu bạn đã chai lì cảm xúc với những bộ phim kinh dị mà trong đó nhân vật chính là “một nhóm thanh niên” vô tình khám phá ra bí mật chết người, hay một thiếu nữ phải đối mặt với quỷ dữ, thì The Visit sẽ giúp bạn định nghĩa lại khái niệm về nỗi sợ hãi.

Bỏ qua khái niệm về người bảo vệ và người được bảo vệ thường thấy trên màn ảnh, M. Night Shyamalan biến hai đứa trẻ thành con mồi, và, chi tiết sau có thể tiết lộ trước nội dung phim, ông bà chúng thành những kẻ đi săn điên khùng và khát máu. Khán giả hẳn còn nhớ đến Sinister 2 và The Poltergeist - hai bộ phim kinh dị khác với những đứa trẻ là nhân vật trung tâm đều được ra mắt vài tháng trước đó trong mùa phim kinh dị hè. Nếu The Poltergeist là ví dụ điển hình của một bộ phim kinh dị quá sức dễ thương, thì Sinister 2, giống như phần đầu tiên của nó, ngấp nghé đỉnh điểm của kinh khiếp khi người ta chứng kiến một đứa trẻ giết người trên màn ảnh. Còn trong The Visit, cuộc thám hiểm của hai chị em nhà Becca và Tyler nằm chính xác ở trung điểm của đoạn thẳng nối hai bộ phim ấy. Nó làm bạn khiếp sợ, nhưng cũng khiến bạn mềm lòng.

Bố của Becca và Tyler đã chuyển đến một thành phố khác cùng cô bồ nhí của mình, bỏ lại sau lưng 14 năm chung sống với hai đứa con và người vợ đã vì anh ta mà rời bỏ cha mẹ mình. Với nhân vật người mẹ, sự phản bội của chồng có lẽ là cái giá phải trả cho quyết định của mình, nhưng với hai đứa con cô, đó là một vết thương không thể chữa lành. Cú sốc về tinh thần ấy biến Tyler thành một đứa trẻ bị ám ảnh bởi vi khuẩn, và Becca không bao giờ nhìn mình trong gương. Nhưng trên tất cả những nỗi đau ấy, chúng vẫn là những đứa trẻ, và những đứa trẻ ở tuổi ấy bắt đầu tìm cách khẳng định bản thân mình. Tyler là một rapper nhí, còn Becca ấp ủ giấc mơ về một bộ phim tài liệu để đời.

Phim kinh dị được thực hiện ở góc nhìn thứ nhất không còn gì lạ lẫm. Nhưng khi góc nhìn thứ nhất ấy được đặt vào một, hay trong trường hợp này, là hai đứa trẻ, thì bộ phim sẽ giống như một gói quà lớn chờ tay người xem lần mở và cảm nhận. Từ góc nhìn của hai nhân vật ấy, chúng ta sẽ thấy được, không chỉ bí mật kinh hoàng được lần mở, mà cả tâm hồn của những đứa trẻ đang tìm cách vượt thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của chính mình.

Becca luôn cố gắng làm mọi thứ thật đẹp đẽ và hoàn hảo và sâu sắc theo một chuẩn mực của riêng cô bé – như thể bạn muốn làm loài vật nào, hay bạn sẽ hành động ra sao nếu ở trong trường hợp đó… Trong vô thức, cô bé luôn có xu hướng tìm hiểu hay đặt ra những vấn đề bên ngoài bản thân mình – những vấn đề mà khi tiếp cận nó, cô không phải chạm đến những nỗi đau của bản thân. Một cách vô cùng bản năng, cô tự nhận nhiệm vụ đi tìm thứ “thần dược” giúp giải phóng mẹ mình khỏi những khổ đau và dằn vặt bắt đầu từ chuyện xảy ra 14 năm về trước – ngày mẹ bỏ ông bà ra đi. Cô bé bị cuốn theo mục đích ấy, mà không mảy may nhận ra những điều bất thường xung quanh mình.

Trái với cô chị Becca, cậu em Tyler lại sử dụng máy quay để làm tất cả những gì mình muốn. Không cần phải có những khung hình đẹp, không cần một bộ phim sâu sắc, miễn là mình cảm thấy vui, thế là đủ. Và nếu Becca luôn tìm cách lảng tránh vấn đề, hay lí giải nó theo những cách ít phức tạp nhất, thì Tyler luôn thừa nhận nó, có thể bằng những giả thiết hay nghi ngờ, nhưng buộc phải tìm bằng được cách làm sáng tỏ. Trường đoạn Tyler phỏng vấn Becca thể hiện rất rõ sự khác biệt trong tính cách ấy. Trong khi Becca nói về cá heo, nói về vẻ đẹp của loài động vật ấy hay bất kể thứ gì khác, thì Tyler chỉ nói về hai điều: nỗi sợ hãi của cậu, và nỗi sợ hãi của Becca.

Tất nhiên, những thương tổn và nỗi đau thì không dễ gì chữa lành được trong một vài cảnh phim ngắn ngủi, nhưng trong trường đoạn phỏng vấn lẫn nhau của hai chị em ấy, người xem thấy được tất cả vẻ đẹp và nỗi buồn của hai tầm hồn trẻ thơ đang tìm cách an ủi nhau giữa những tổn thương mà người lớn đã vô tình gây ra cho chúng. Đó có lẽ nên là điều mà người ta nên giữ lại cho mình nhiều hơn khi nhớ về bộ phim này, hơn bất cứ sự kinh dị hay nỗi ám ảnh nào diễn ra sau đó.

Những bộ phim nước ngoài khi trình chiếu ở Việt Nam đôi khi có những cái tên hết sức “không liên quan” làm người xem phì cười. Nhưng cũng có những trường hợp hiếm hoi, cái tên tiếng Việt lại mang đến cho người xem một góc nhìn mới mẻ. Trường hợp của The Visit với cái tên “9 rưỡi tối” này là một ví dụ. Ông bà của hai đứa trẻ yêu cầu chúng đóng cửa phòng vào lúc 9 rưỡi tối, và sau 9 rưỡi tối, những điều đáng sợ bắt đầu diễn ra.

Thời điểm 9 rưỡi tối trong bộ phim giống như một điểm chuyển tiếp, từ tốt sang xấu, từ dối trá sang sự thật, từ trạng thái bình lặng sang nỗi kinh hoàng. Chín rưỡi tối vừa là thời điểm có thật, vừa là một hình ảnh mang tính biểu tượng khi rốt cuộc sau khoảnh khắc ấy các nhân vật đều lộ diện, đều tìm được lí do và động lực để phá bỏ rào cản tâm lý bên trong mình, để trốn thoát, để bảo vệ những gì mình yêu quý. Người mẹ cuối cùng đã trở về mái nhà xưa, còn hai chị em Becca và Tyler cuối cùng cũng có thể tự giải phóng bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi đè nặng chúng, đàn áp chúng trong nỗi thống khổ. Khó có thể nói lũ trẻ trở nên tốt hơn, hay xấu đi sau điểm bùng phát ấy, nhưng có thể chắc chắn rằng, chúng đều trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Bộ đôi nhân vật ông bà trong The Visit chính là yếu tố khiến người xem sợ phát khiếp mà không cần đến hồn ma bóng quế nào. Được mô tả ban đầu là một cặp vợ chồng già phúc hậu, rồi sau đó là hình ảnh hai người già tội nghiệp với đủ thứ bệnh tật đau yếu trước khi trở thành thứ-mà-ai-cũng-biết, “nana” và “pop pop” chính là điều ám ảnh người xem, buộc họ phải băn khoăn tự đặt ra câu hỏi: Sợi dây gắn kết tình cảm giữa mình và những người thân thiết bền chắc đến mức nào, và phải chăng đó là một mối quan hệ vô cùng mong manh, sẽ đứt gãy nếu ta không bảo vệ nó?

Hai đứa trẻ Becca và Tyler, chưa từng trải qua thứ tình cảm gia đình nào khác ngoài tình yêu thương của bố và mẹ, đột ngột đến ở với ông bà trong một khu đất vắng bóng người, không có một “sự so sánh cần thiết” với những người xung quanh và trải nghiệm cảm xúc của bản thân để nhận ra điều nguy hiểm đang rình rập chúng. Lúc xem phim thì mình tự dưng có một liên tưởng giữa hai chị em trong phim với anh em nhà Hansel - Gretel (tất nhiên không phải cái bản có Jerremy Renner đâu nhé). Cũng là những đứa trẻ bị "bỏ rơi" giữa rừng, cũng có lò nướng, cũng có phù thuỷ - thậm chí còn có cả cảnh cô chị bị vứt vào lò; thậm chí cả việc hai anh em giết mụ phù thuỷ cũng được tái hiện lại. Xem xong phim mình còn có cảm giác kiểu tụi trẻ con trong phim kinh dị đang dần trở thành một thế lực còn mạnh mẽ hơn cả chúa quỷ nếu nhân vật này tồn tại.

Chẳng có cái gì là tồn tại mãi với thời gian. Mọi thứ sẽ thay đổi ngay từ khoảnh khắc bạn quay lưng đi. Vì thế hãy luôn cẩn thận với thứ bạn nhìn thấy thì quay mặt lại, và đóng chặt cửa sau 9 rưỡi tối. Đó chính là bài học cần được rút ra sau bộ phim này, kiểu kiểu thế.

S.Icarus

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

KẺ LẠ MẶT BÊN KIA DÒNG NƯỚC - Amelie Nothomb




Chúng ta không hiểu gì về bản thân mình. Chúng ta ảo tưởng chúng ta đã từng sống là chính mình, nhưng hoá ra “chính mình” chỉ là thứ hình ảnh phản chiếu ngược. Năm tháng qua đi càng nhiều, thì hiểu biết của chúng ta về cái con người ta gọi tên “chính mình” ấy càng vơi bớt.

Đấy rút cuộc không phải vấn đề. Đâu có gì sai khi ta sống cuộc đời của một kẻ xa lạ? Có lẽ nên diễn đạt vấn đề theo hướng này: hiểu bản thân mình, đổ bệnh bất thình lình.

Sự xung đột tầm thường này chẳng thể làm tôi bận tâm nếu như… nói thế nào nhỉ… Nếu như tôi không gặp Mr. Bernardin.

Tôi tự hỏi, mọi chuyện bắt đầu khi nào nhỉ? Giống như thể Cuộc chiến Trăm năm: có thể là bất kì trong số hàng tá ngày tháng đã đi qua. Có thể nói chính xác rằng mọi biến cố đã bắt đầu vào khoảng một năm trước, cũng có thể khẳng định thêm rằng mọi sự trở nên bung bét vào sáu tháng trước. Dù gì đi nữa, cũng chả sai khi nói rằng mọi thứ đã bắt đầu vào khoảng thời gian khi chúng tôi lấy nhau, vào 43 năm về trước. Nhưng sự thực thực sự, được khẳng định chắc nịch bằng mọi mức độ của ngôn từ, ngọn nguồn câu chuyện bắt đầu vào ngày sinh của tôi - sự kiện đã xảy ra vào 66 năm trước.

Thôi thì tôi sẽ chọn phương án đầu tiên: mọi chuyện bắt đầu bào khoảng một năm về trước.


Một vài ngôi nhà đưa ra yêu cầu. Giống với sự đàn áp nhiều hơn là định mệnh: bạn phải lòng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và bạn buộc phải sống trong lòng nó.

Khi ngày sinh nhật lần thứ 65 của tôi đến gần, Juliette và tôi đang trong giai đoạn tìm kiếm một ngôi nhà ở vùng nông thôn. Chúng tôi đã nhìn thấy ngôi nhà này, và ngay lập tức cùng hiểu rằng đó chính là ngôi nhà dành cho mình. Và mặc kệ sự lười biếng của tôi dành cho những chữ cái in hoa, tôi vẫn buộc phải viết nó là Nhà. Tôi viết từ “Nhà” với chữ “N” in hoa, bởi đó là thứ chúng tôi không bao giờ rời bỏ, thứ đã ở đó và chờ đợi chúng tôi, và là thứ mà chúng tôi luôn chờ đợi.

Luôn luôn, vâng: kể từ khi Juliette và tôi trở thành chồng và vợ - một cách hợp pháp là 43 năm, và trên thực tế là 60 năm. Tôi và nàng học chung một lớp ở nhà trẻ. Chúng tôi cùng nhìn thấy nhau vào ngày đầu tiên đến trường, và lập tức phải lòng nhau. Từ ngày đó trở đi, tôi và nàng chưa bao giờ xa nhau.

Juliette luôn luôn là người vợ của tôi; nàng luôn là chị em của tôi, và cả con gái của tôi nữa – dù cho chúng tôi hơn kém nhau một tuổi. Đó là lí do vì sao chúng tôi không có con. Tôi không cần thêm bất kì ai khác trong cuộc đời mình. Đơn giản, vì Juliette là tất cả của tôi.

Tôi đã từng làm giáo viên trung học, bộ môn tiếng Hy Lạp và tiếng Latin. Tôi yêu công việc ấy và thậm chí còn tạo được mối quan hệ tốt đẹp với một vài học trò. Thế nhưng, tôi mỏi mòn chờ ngày về hưu như thể người thần bí chờ đợi cái chết.

Sự so sánh của tôi chỉ là vô thưởng vô phạt. Juliette và tôi luôn khao khát được giải phóng bản thân khỏi những chuyện cơm áo hàng ngày. Trường học, công việc, các sự kiện xã hội – ngay từ hình thái đơn giản nhất của chúng, là quá sức chịu đựng của chúng tôi. Ngay cả đám cưới của chúng tôi cũng chỉ giống như một thủ tục.

Juliette và tôi muốn bước sang tuổi 65, chúng tôi muốn bỏ lại thế giới đằng sau – điều mà cả tôi và nàng đều cho rằng đó là một sự phung phí thời gian. Dù thành phố đã gắn bó với chúng tôi từ khi sinh ra, nhưng tôi và nàng đều muốn sống ở nông thôn, vì tình yêu thiên nhiên thì ít mà vì khao khát chốn tĩnh mịch thì nhiều – sự khao khát giày vò và mãnh liệt tựa cơn đói, cơn khát, và sự ghê tởm.

Khi chúng tôi nhìn thấy Nhà, chúng tôi có một ấn tượng tuyệt vời: đây là nơi mà chúng tôi khao khát hơn tất cả mọi thứ kể từ thời thơ ấu. Nếu như chúng tôi bạo gan tưởng tượng về nó, chúng tôi sẽ tưởng tượng về một nơi quang đãng, giống như nơi này, gần sông, với ngôi nhà này – Nhà – xinh xắn, ẩn dật, dây tử đằng leo kín các mặt tường.

Xa khoảng 4 dặm là Mauves, ngôi làng, nơi chúng tôi có thể tìm mua mọi thứ cần thiết. Bờ sông bên kia là một ngôi nhà khác, không thể nhìn rõ. Chủ mảnh đất nói với chúng tôi đó là ngôi nhà của một vị bác sĩ. Còn gì có thể khiến chúng tôi yên tâm hơn được nữa: Juliette và tôi rút lui khỏi thế giới, nhưng 30 yard kể từ cơ ngơi của chúng tôi là nơi ở của một vị bác sĩ!

Chúng tôi đã không phân vân dù chỉ một khoảnh khắc. Trong một giờ đồng hồ, ngôi nhà trở thành Nhà. Nó không hề đắt, lại không tốn công sang sửa. Cứ như thể vận may đã nhúng tay vào vụ mua bán này của chúng tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.



(còn tiếp)

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Thử nghiệm Đất Cháy – Hai cách đi của cùng một con đường



Bài gọn ghẽ xinh tươi trên website NXB Kim Đồng: NXB Kim Đồng - Thử nghiệm Đất Cháy – Hai cách đi của cùng một con đường

365 ngày sau khi phần đầu tiên được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên “Giải mã mê cung” được ra mắt, phần hai của chuỗi phim với tên gọi “Thử nghiệm Đất Cháy” đã ra rạp, tiếp tục cuộc đào thoát của nhóm thiếu niên giữa thế giới hỗn loạn của thế giới hậu tận thế.
Trong phần hai của bộ phim này, khán giả nhận thấy điều gì? Nhóm Trảng viên, dẫn đầu là Thomas được một nhóm người giấu mặt tự xưng là lực lượng giải cứu đưa về một khu căn cứ giữa sa mạc, ở đây họ gặp được rất nhiều thiếu niên khác cùng chung cảnh ngộ với mình, và từ từ từng bước khám phá ra những bí mật đen tối ẩn giấu đằng sau những cánh cửa kim loại được canh phòng cẩn mật… Những bí mật bị hé lộ dẫn đến một cuộc truy đuổi mới, trong một bối cảnh mới, rộng lớn hơn, và nguy hiểm hơn bất cứ con Nhím Sầu nào từng xuất hiện.
Được dán mác “không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi” một cách khá buồn cười, bởi đối tượng độc giả chính của cuốn sách là các bạn thiếu niên nằm trong khoảng độ tuổi này, Thử nghiệm Đất Cháy sẽ khiến người xem rùng mình kinh sợ khi lũ quái vật trong phim – người Hoả thi (Crank) xuất hiện và truy đuổi nhóm nhân vật chính trong những tàn tích chìm trong biển cát. Khán giả xem phim rất dễ nhận ra đám người Hoả thi này có bộ dạng và tập quán săn mồi “na ná” người anh em họ xa tên gọi zombie từng xuất hiện trong hai phần phim kinh dị nổi tiếng “28 Days Later” và “28 Weeks Later” (và sắp tới rất có thể là cả “28 Months Later” – và nếu cứ áp dụng cái lý thuyết đặt tên của “21 Jump Street”, thì biết đâu đấy, sẽ có cả “28 Years Later”). Lũ “vận động viên điền kinh” với khẩu vị đặc biệt kinh dị này chính là những người bị nhiễm Nhật Trùng – thứ virus (hay như trong bộ phim này, được mô tả đầy tiềm năng là một sinh vật pha trộn giữa Alien và ốc Anh Vũ) lây lan khiến con người hoá điên trước khi trở thành những sinh vật khát máu. Nhóm của Thomas, mê cung, WICKD và tất cả mọi thứ trong câu chuyện này được tạo ra để đẩy lùi thứ virus chết người ấy.
Nhưng mọi thứ rõ ràng không đơn giản chỉ là cuộc chiến của loài người chống lại thứ virus kia. Loài người không phải lúc nào cũng là một chính thể thống nhất trong suy nghĩ và hành động. Chính vì thế ngay giữa bờ vực của sự suy vong, khán giả vẫn được tận mắt chứng kiến một cuộc “nội chiến” giữa hai phe phái với quan điểm hoàn toàn trái ngược về cùng một vấn đề. Và ngã rẽ của sự lựa chọn phe phái ấy cũng đánh dấu một bước tiến, hay một ngã rẽ tuỳ ý khán giả lựa chọn, bứt toàn bộ tác phẩm điện ảnh ra khỏi dòng chảy của nguyên tác (tất nhiên vẫn “khéo léo” nhắc lại một số chi tiết quan trọng trong tiểu thuyết để nhắc nhở người xem rằng họ thực sự vẫn đang theo dõi “một bộ phim chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của James Dashner”).
Fan hâm mộ “hạng nặng” bộ ba nguyên tác, với một chút ấm ức và miễn cưỡng, vẫn sẽ nói rằng họ thích bộ phim này, nhưng rõ ràng không nhiều như cách họ yêu thích bộ ba nguyên tác. Đó là một sự thật không thể chối cãi, vì Thử nghiệm Đất Cháy là một bộ phim được làm tốt. Mọi thứ đều diễn ra trơn tru và nhịp nhàng, không có bất kì khán giả nào bị bỏ lại đằng sau trong suốt cuộc hành trình của các nhân vật… Các câu hỏi và câu trả lời, các nút thắt mở tình huống được đưa ra vừa đủ và hợp lý xen lẫn với chuỗi cảnh hành động đan xen dày đặc và đầy kịch tính. Và tất nhiên, bộ phim khép lại đầy duyên dáng, như cái cách người tiền nhiệm “Giải mã mê cung” của nó đã làm, bằng một vấn đề cần phải giải quyết, nghiêm trọng hơn, và vô vọng hơn bất cứ điều gì từng xuất hiện xuyên suốt chiều dài bộ phim. Nói cách khác, thay vì tìm cách kết thúc bộ phim một cách đẹp đẽ và gọn gàng như bao bộ phim nhiều phần khác đã làm, đạo diễn Wes Ball và đội ngũ sản xuất đã kết thúc phần phim của mình bằng cách khiến nó “bung bét” hơn bao giờ hết. Cái kết đậm chất “truyền hình” này sẽ khiến vài người xem thiếu kiên nhẫn (hoặc thiếu thông tin) cảm thấy bộ phim cuối cùng chả đi đến đâu cả, thiếu thông điệp chính, thiếu tính liên kết, không mạch lạc, rõ ràng… và đi kèm với đấy là một tỉ linh một lí do khác nữa để kết luận “Phim chán bome ra!”
Nhưng sự thực là nó đâu có chán?
Giờ chưa phải lúc để nói đến chuyện Wes Ball là công thần hay tội đồ với series Giải mã mê cung khi đã làm ra hai phần phim đi ngày càng xa nguyên tác, nhưng một điều chắc chắn có thể khẳng định, đó là vị đạo diễn này đã tạo ra một tiết tấu nhanh hơn, và vì thế, ít dữ dội hơn cho tổng thể câu chuyện.
Thử nghiệm Đất Cháy có thể nói là phần truyện khắc nghiệt nhất trong cả series. Từ “khắc nghiệt” ở đây không chỉ dùng để mô tả khí hậu của vùng Đất Cháy, nó còn mô tả chính xác cuộc sống của các Trảng viên và cách họ cùng nhau tồn tại giữa vùng sa mạc ấy. Hẳn độc giả của cuốn sách vẫn còn nhớ tình trạng thiếu nước, thiếu lương thực triền miên được mô tả trong từng chương truyện, căn phòng trắng đã tra tấn tinh thần Thomas trong nhiều tuần lễ hay những cái chết bất ngờ xảy ra ngẫu nhiên trên suốt hành trình đào thoát của nhóm thiếu niên trẻ tuổi... Cuộc trốn chạy khỏi căn cứ của WICKD không đơn giản chỉ là cướp vũ khí, chia quân làm hai nhánh và kết thúc bằng việc Aris mở sẵn cửa cho nhóm Thomas, Minho, Newt và Chảo Chiên; cũng như cơn bão kèm sấm sét trên sa mạc không kết thúc êm thấm bằng một cú đánh trượt chàng Minho quả cảm… Có nhiều người thoát ra được hơn thế, và cũng nhiều như thế số người đã chết dọc cuộc hành trình. James Dashner đã viết nên một cuốn truyện, mà rõ ràng nếu mang tất cả những nội dung ấy dựng thành hình ảnh, thì bộ phim có lẽ đã trở thành một trải nghiệm kinh hoàng và đau đớn hơn hết thảy.
Quay lại với bộ phim, sau khi đã không ngớt lời khen ngợi dành cho những gì có trong cuốn sách mà bộ phim không thể truyền tải được, thì cũng nên nói về những điều là thế mạnh của bộ phim mà người đọc không thể thấy được trong cuốn sách. Đó là phần hình ảnh hoành tráng với những đụn cát dài mênh mông, nuốt chửng những tàn tích còn sót lại của một nền văn minh mang dáng dấp con người (đến đây cũng xin chú thích thêm một điều thú vị nữa, đó là từ truyện đến phim, Đất Cháy đã đi từ chỗ một vùng đất không xác định đến San Francisco – hẳn khán giả còn nhớ cảnh cây cầu Cổng Vàng huyền thoại xuất hiện sau ngọn đồi cát. Nhân đây câu chuyện của người viết đã lan man đến đoạn có khi nào ngay sau khi Magneto bẻ đôi cái cầu trong X-Men: The Last Stand thì virus Nhật Trùng đã lan ra toàn thế giới?) và những cảnh hành động mãn nhãn bạn không thể nào hình dung được trọn vẹn nếu chỉ đọc một mình cuốn sách.
Yếu tố hành động liên hoàn cũng những chi tiết bị lược bỏ biến phần phim chuyển thể này trở thành một tác phẩm phiêu lưu giả tưởng gần gũi với phần đông khán giả đến rạp xem phim hơn là một câu chuyện sinh tồn đầy khắc nghiệt. Sự chuyển dịch từ tốc độ chậm rãi của cuốn sách sang sự gấp gáp của bộ phim cũng đóng góp ít nhiều vào việc mang cốt truyện của Giải mã mê cung đến với một số lượng đông đảo hơn những người hâm mộ.
Trong Thử nghiệm Đất Cháy này, khán giả cũng sẽ thấy hai luồng tư tưởng đối lập được thể hiện rõ ràng hơn. Lần đầu tiên sau ba tập sách và một phần phim, ta có được câu trả lời về lí do đứng đằng sau sự lựa chọn của Teresa. Thomas không phải người duy nhất nhớ được câu chuyện về cuộc đời mình. Trong phiên bản này, Thomas không được trả lại kí ức, nhưng Terasa thì có, và điều ấy đã ám ảnh cô trong suốt những năm tháng sau này, dẫn dắt cô đến những quyết định phải trả giá bằng tất cả niềm tin và tình yêu của người cô yêu quý. Và điều đáng buồn nhất, vẫn không thay đổi qua cả phiên bản sách và phim, đó là cả hai phe đều có những lí do chính đáng để biện minh cho quan điểm và quyết định của mình. Những lí do thì đều giống nhau, nhưng nó lại dẫn các nhân vật đến với những lựa chọn quá khác biệt.
Như người ta vẫn hay nói: Kịch bản là của biên kịch, nhưng bộ phim là của đạo diễn; trong trường hợp của Thử nghiệm Đất Cháy, câu nói ấy nên được sửa lại thành “Cuốn sách là của nhà văn, nhưng bộ phim là của đạo diễn”. Wes Ball đã sáng tạo nên một câu chuyện hoàn toàn mới – một tác phẩm phái sinh từ chất liệu là bộ sách đã quá nổi tiếng. Khán giả hâm mộ cuốn sách và cả bộ phim đều đã quen với việc những chi tiết, hình ảnh hay sự kiện vô cùng quan trọng trong cuốn sách bỗng dưng… biến mất hay bị cải biến lại (theo một cách tạm cho là hợp lí) từ những phút đầu tiên của Giải mã mê cung phần nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cho những điều như vậy trong phần hai này. Nhưng có lẽ chưa lúc nào như lúc này, họ hi vọng sự thay đổi ngày càng xa rời nguyên tác ấy sẽ dẫn dắt họ, và cả câu chuyện tới chỗ thay đổi vận mệnh của những nhân vật họ yêu mến, như cái cách mà không ít fan hâm mộ The Hobbit đã mong Peter Jackson không kết thúc câu chuyện của Kili và Fili như cách Tolkien đã làm. Khó có thể nói Peter Jackson đã làm họ hài lòng, nhưng biết đâu đấy một điều kì diệu sẽ xảy ra trong Lối thoát tử thần.

Bắt đầu và kết thúc luôn xoay quanh câu hỏi: Một nền văn minh được xây dựng trên nền tảng của sự man rợ, thì nên hay không nên đặt dấu chấm hết cho nền văn minh ấy? Bộ truyện, và bây giờ là chuỗi phim Giải mã mê cung, Thử nghiệm Đất Cháy sẽ ám ảnh người đọc cũng như người xem nó bằng cảm xúc dằn vặt đến từ những câu hỏi không dễ trả lời. Một sự dằn vặt tích cực, vì chắc hẳn nhờ vào nó, người ta sẽ có một cái nhìn mới mẻ hơn về mọi thứ xung quanh mình.


S.Ikarus