Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

“Annabel Lee” của Edgar Allan Poe




Mình khá thích truyện kinh dị của Poe, mảng thơ của ông thì không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng mơ hồ biết là trước đây thì có vài ba bản dịch (ví dụ: Lý-Lệ-An của Giáo sư Phạm Văn Quảng hay bản dịch The Raven) tiếng Việt. Với tinh thần trẻ trâu không biết sợ, mình đã tự làm một bản dịch của bài thơ Annabel Lee (tất nhiên là mình dịch, với gợi ý về nội dung từ đây) theo vốn từ và hiểu biết của mình. Hay thì chắc chẳng hay hơn ai, nhưng đảm bảo mới và lạ xD. Mong mọi người sẽ yêu thích nó.


                 Annabel Lee
                              Edgar Allan Poe (1809-1849)

Vào những tháng năm đã lùi xa trong quá khứ
Tại một vương quốc bên bờ biển xanh
Có một trinh nữ mà bạn đã từng nghe tên tuổi
Nàng là Annabel Lee;
Cuộc đời nàng không gì hơn thế
Sống để yêu tôi và sống để tôi yêu.

Tôi thơ trẻ, và nàng cũng thơ trẻ
Tại vương quốc bên bờ biển xanh
Nhưng chúng tôi yêu nhau bằng một tình yêu còn lớn hơn chính nó
Tôi và nàng Annabel Lee của tôi;
Tình yêu nằm trên đôi cánh của thiên thần tối cao
Trọn vẹn thuộc về hai trái tim thơ dại

Và bởi tình yêu ấy, rất lâu sau đó,
Vẫn ở vương quốc bên bờ biển xanh
Gió thổi tan những quầng mây, nàng cóng lạnh
Nàng Annabel Lee tuyệt trần của tôi;
Bởi thế những người họ hàng cao sang của nàng đã đến
Trong nỗi u sầu, tước đoạt nàng khỏi tôi
Và mãi mãi, nàng câm lặng trong mộ đá
Tại vương quốc bên bờ biển xanh.

Những thiên thần, trên thiên đường, không mảy may hạnh phúc
Trở nên ghen tức với tôi và nàng
Đúng! – Lí cho chính là vậy (và như mọi người đều biết
Tại vương quốc bên bờ biển xanh)
Rằng những cơn gió đêm thổi tan mây trời xanh thẳm,
Mang theo nỗi kinh hoàng và giết Annabel Lee của tôi.

Nhưng tình yêu đó còn mạnh hơn cả tình yêu
Của những kẻ già hơn chúng tôi về tuổi tác
Hay những kẻ thông thái hơn nàng và tôi
Và cả những thiên thần cư ngụ giữa thiên đường,
Hay đám quỷ dữ vùi mình giữa biển cả,
Không thể nào chia cắt linh hồn tôi
Khỏi linh hồn nàng Annabel Lee xinh đẹp;

Cho mặt trăng không bao giờ tỏa sáng, mà không mang đến tôi những giấc mơ
Về nàng Annabel Lee xinh đẹp;
Và những vì sao không bao giờ mọc, nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt rực sáng
Của nàng Annabel Lee;
Và cả khi những cơn thủy triều đêm, tôi nằm dài bên
Người thương, người thương, cuộc đời tôi và cô dâu của tôi,
Trong hầm mộ giam cầm nàng bên bờ biển,

Trong cỗ quan tài ầm ào sóng đại dương.

S.Icarus dịch (không hề láo)
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét