Cơn đói đánh thức tôi bằng một cơn sôi
bụng khó chịu. Bàn tay tôi quờ quạng trong bóng tối. Tôi bắt đầu la gọi Z. Nhưng
bóng tối dường như nuốt chửng mọi âm thanh tôi cố gắng phát ra. Tôi cố gắng
vùng vẫy. Rồi ngay khi tôi quyết định bỏ cuộc, tôi nghe thấy tiếng đáp lại của
Z.
Đôi tai tôi nhận ra âm điệu giọng nói
của Z, nhưng trí óc tôi không phân tách được nội dung câu nói ấy. Và tôi dần
dần tỉnh lại.
Ánh nến leo lét vẽ nên một quầng sáng
ấm áp trên chiếc bàn ăn xiêu vẹo. Z ở giữa quầng sáng ấy, chăm chú nhìn tôi.
Z ơi, em... – Tôi nói, cảm thấy mình
dường như hụt hơi. Âm tiết ngắn ngủi giống như vừa vạch miệng tôi chui ra
ngoài, có lẽ chúng sợ nếu không thoát ra bây giờ, thì mãi mãi chúng không thể
vượt thoát. Nhưng ở ngay giữa cuộc hành trình, chúng bỏ cuộc. Câu nói trở thành
một lời ú ớ vô nghĩa.
Z nhìn tôi, thoáng bối rối rồi nhanh
chóng đáp lại bằng một nụ cười. Z kéo ghế toan đứng dậy, nhưng rồi mất đà ngồi
phịch xuống.
Chỉ đến lúc này, tôi mới nhận ra Z đã
hoàn toàn kiệt sức. Trên mặt bàn là những dải băng lấm tấm máu, ngay dưới chân
bàn, trong vùng sáng yếu ớt mà cây nến có thể chiếu tới, cái gì đó giống như
máu đọng lại thành một vũng màu đen đặc.
Hoảng hốt, tôi chạy khỏi giường, luốn
cuống lao về phía Z. Làn da nâu của cô nhễ nhại mồ hôi và bùn đất. Trên cánh
tay Z, những vết cắt sâu ứa máu đang há miệng nham nhở. Phía dưới gầm bàn, đôi
chân Z cũng chịu chung số phận. Những thứ vũ khí thô sơ nằm lăn lóc ở một góc
khác của căn phòng, gãy vụn. Như thể cảm nhận được sự kinh hoàng của tôi, Z
ngẩng đầu lên cười yếu ớt, khuôn mặt đã ngả sang màu tái xám, đôi mắt sáng long
lanh giờ mờ đục. Không sao, không sao
đâu. Đến sáng mai, mọi thứ sẽ trở về như cũ. Giờ ta đi tắm thôi… - Trong
một nỗ lực sau cùng, Z cố vịn vào tôi để đứng lên. Nhưng lần này cả cơ thể Z đổ
ập xuống dưới chân tôi. Tôi nhìn Z, rồi nhìn hai bản tay mình. Chúng đã bị
nhuộm màu tím ngắt.
Tôi bắt đầu khóc. Nước mắt chảy ra như
thể đôi mắt tôi đã vĩnh viễn trở thành hai dòng thác. Tôi cố gắng kéo Z về phía
chiếc giường, nhưng bất lực. Vậy là tôi đành kéo tấm chăn từ trên giường xuống,
bọc lấy Z, rồi cứ thế, tôi ôm chị, lắng nghe nhịp thở đứt quãng là thứ hi vọng
duy nhất còn lại bên tôi lúc này.
7
Ánh sáng chói gắt và đột ngột làm tôi
tỉnh giấc. Chúng tôi đã ôm nhau ngủ trên sàn nhà một lúc lâu. Nhưng là bao lâu?
Tôi đánh mắt tìm lời giải đáp từ chiếc đồng hồ lên dây cót. Chiếc đồng hồ câm
lặng ở con số 12 giờ đúng. Chẳng thể biết nó đã hết vòng cót từ lúc nào. Giờ
thì thời gian cũng rời bỏ chúng tôi.
Chúng tôi!
Tôi vội vã giở chăn, áp tai vào ngực Z.
Và tôi lại khóc, vỡ òa vì niềm vui. Nhịp thở của Z đều đặn trở lại, những vết
thương cũng đã lành trên da thịt. Mí mắt Z khẽ động đậy, rồi mở ra. Tròng mắt
tím co lại vì ánh sáng gắt. Z đưa một cánh tay lên che mắt. Còn tôi thì bật
cười. Âm thanh của tiếng cười dường như là thứ vừa được tìm lại. Tôi cứ nằm như
vậy, nhìn Z, và cười.
Bồn tắm nhanh chóng được đổ đầy nước.
Tôi và Z lại cùng co ro với nhau trong cái khoảng chật hẹp ấy. Vậy mà mới vài
phút trước, tôi còn sợ hãi rằng tất cả những khung cảnh này đã vuột khỏi tay
mình vĩnh viễn. Giờ đây Z đang ở sát bên tôi, làn da trần của chúng tôi chạm
vào nhau, ấm áp. Tôi tựa đầu vào vai Z, nhẹ nhàng rửa sạch từng khoảng nhỏ trên
cơ thể chị, thậm chí còn đặt những nụ hôn của mình lên chúng. Tôi yêu cơ thể Z.
Những ngón tay của Z trượt
trên mái tóc tôi, cổ tôi, vai tôi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tôi. Tim
của tôi như muốn bứt tung khỏi lồng ngực. Z nghiêng đầu. Cái đầu xinh xắn với
mái tóc ngắn màu đen huyền cắt ngắn sát da đầu bên trên chiếc cổ cao đẹp đẽ.
Đôi mắt Z nhắm lại, hàng mi không dài, nhưng uốn cong hoàn hảo. Sống mũi dài
lấm tấm những giọt mồ hôi. Đôi môi Z không dày, không mỏng, màu cam hồng. Đôi
môi ấy chạm vào đôi môi rung rẩy của tôi. Môi Z khô ráp, trái ngược với cảm
giác mềm mịn mà làn da chị mang lại. Vô thức, hai tay tôi vòng qua cổ Z, ghì
chặt.
Nước trong bồn không còn ấm,
nhưng cũng chưa quá lạnh, dập dềnh, mơn man vỗ về như đồng lõa với cơ thể của
chúng tôi.
Em
yêu Z. –
Tôi lắp bắp. Ngôn ngữ cuối cùng cũng làm trọn vai trò thông tin của nó.
Tôi thấy Z ghì lấy tôi chặt
hơn. Đau. Nhưng tôi hài lòng vì cảm giác ấy.
8
Chúng tôi thức dậy, vào buổi
sáng thứ bao nhiêu tôi cũng không còn đếm nữa. Những hàng rào trên bức tường
của tôi đã dừng lại ở con số 99 thanh dọc. Khái niệm thời gian duy nhất của
chúng tôi hiện giờ chỉ còn là ngày và đêm, không còn tuân theo nhịp di chuyển
của chiếc đồng hồ dây cót, mà dựa vào nhịp điệu bật tắt của ngọn đèn duy nhất
vẫn cần mẫn đung đưa giữa căn phòng.
Tôi và Z, chúng tôi cuộn
tròn bên nhau, lơ lửng trong cảm giác an tọàn và trọn vẹn tuyệt đối. Cảm giác
trọn vẹn đến từ sâu trong trái tim chứ không phải bắt đầu từ cái dạ dày trống
rỗng. Sự thật là chúng tôi đã cạn sạch lương thực. Và Z lại ra đi. Trên tay vẫn
là “Những món đồ đi đường” được chắp vá thảm hại. Tôi đã bằng mọi cách ngăn cản
Z. Nhưng rồi chính tôi bẽ bàng nhận ra, chính tôi mới là người hưởng lợi từ sự
ra đi ấy nhất. Và giờ đây, rõ ràng cuộc sống của chúng tôi phụ thuộc vào sự ra
đi ấy, tỉ lệ thuận với mức độ nguy hiểm mà Z phải đương đầu.
Hãy
tìm một món vũ khí mới! –
Tôi nói với Z. Ngập ngừng một chút. Và…
hãy trở về…
Z nhìn tôi, mỉm cười, và kéo
sầm cánh cửa sắt.
Và
đừng bỏ lại em một mình ở đây – Tôi nói thầm trong suy nghĩ.
Công việc đầu tiên của tôi
trong ngày hôm nay là dọn dẹp đám chăn vương vãi trên mặt đất và cọ rửa bồn tắm.
Trong bồn tắm, thứ nước lờ nhờ màu nâu tím đọng thành một lớp cặn bẩn trên
thành. Mới chỉ hôm qua, tôi và Z đã quấn lấy nhau trong làn nước ấy. Tôi những
tưởng nó là một màn nước xanh mát dịu hiền. Tôi thấy mình như muốn khóc. Mím
môi, tôi đẩy nghiêng cái bồn, trút thứ nước bên trong xuống cái hố.
Chiếc chăn tôi hay nằm đang
vương trên sàn đất, loang lổ những vệt máu màu tím sẫm và đất bẩn. Z đã hứa sẽ
mang về cho tôi một cái chăn mới. Nhưng chẳng phải tuyệt hơn sao khi chúng tôi
cùng ôm lấy nhau trong tấm chăn của Z.
Dồn chiếc chăn vào góc nhà,
tôi sắp xếp lại những món đồ trên bàn, bắc ghế trèo lên lau lại chiếc bóng đèn,
cảm giác như vì vậy mà ánh sáng trong phòng bớt chút tù mù.
Xong xuôi mọi việc, tôi trèo
lên giường của Z, kéo tấm chăn của chị lên sát mũi. Chăn của Z cũng có mùi ẩm
mốc hệt như tấm chăn của tôi. Nhưng lẫn giữa những phân tử mùi khó chịu ấy,
dường như tôi ngửi thấy cả một chút dịu dàng.
9
Ngày hôm ấy, Z quay về với
một chiếc túi chật căng, trên tay là một bó những thanh sắt dài ngắn hoen gỉ.
Z trải chăn cho tôi vào tối
hôm đó, rồi một mình chị, dưới ánh nến, tiếp tục gia cố những món đồ của mình. Tôi
tỉnh dậy vào giữa đêm, nhẹ nhàng nhón chân đi về phía Z, thò tay ôm lấy chị từ
phía sau. Nhưng trái với những cử chỉ âu yếm ấy, Z vội vùng dậy, đẩy văng tôi
ra xa. Tôi ngã vào những cái ghế xếp quanh bàn, làm chúng đổ nghiêng, gãy vụn.
Sợ hãi và đau đớn, tôi kinh hoàng nhìn Z.
Chị đứng tựa lưng vào tường,
món vũ khí nắm chặt trong tay, khuôn mặt cau lại đầy đe dọa. Đôi mắt không còn
ánh tím dịu dàng chuyển sang sắc đỏ điên dại. Tôi vội vã nửa bò nửa ngồi, tiến
giật lùi về phía gậm bàn. Khóc nức nở. Tôi cố bịt tai lại, nhưng dường như vẫn
nghe thấy tiếng gầm gừ từ cổ họng.
Rồi tiếng gầm gừ đe dọa
chuyển thành tiếng thở dốc nặng nề. Món vũ khi trên tay Z rơi xuống, theo sau
đó là đầu gối và bàn tay Z. Chị quỳ xuống trên cả bốn khuỷu, người run lên, đầu
giấu kín giữa hai tay. Thời gian kéo dài như vô tận.
Một cách chậm rãi, Z ngẩng
đầu, nhìn về phía tôi. Tôi bắt đầu hoang mang. Nhưng đôi mắt màu đen tím hiền
hòa và nụ cười khó khăn đã xuất hiện trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Z chìa tay
cho tôi.
Không
sao, không sao nữa rồi…
Tôi vẫn nức nở, cố thu mình
lại trong bóng tối của gậm bàn.
Đừng
sợ… Là tôi đây mà…
Bàn tay tôi chầm chậm đưa
ra, run rẩy. Rồi tôi chạm được vào tay Z, cảm nhận được hơi ấm đang dần lan
tỏa. Không còn suy nghĩ, tôi lao vào Z,
xô ngã chị, dùng cả cơ thể mình đè nghiến lấy chị, và hôn chị, mỗi cái hôn
dường như cố sức bứt tung từng phần cơ thể. Tai tôi dường như ù đi vì luồng máu
nóng chạy rần rật qua từng thớ cơ đau tức.
Dường như tôi nghe tiếng rên
xiết, nhưng cuối cùng, tôi chẳng thể nào nhận ra đó là tiếng của Z hay tôi.
10
Tôi tỉnh lại sau đó không
lâu – đó là những gì cơ thể vật lý của tôi ghi nhận được, bởi ánh sáng chiếu
lên mí mắt. Nhưng thứ ánh sáng này hoàn toàn khác biệt. Nó dịu dàng đọng lại
trên da tôi thành một vùng hình elip. Ánh sáng xuất phát từ một kẽ hở trên lớp
trần chắp vá của căn phòng – thứ tôi chưa bao giờ nhận ra trước đây.
Đèn vẫn chưa bật. Chúng tôi
vẫn cuộn tròn bên nhau, da thịt cọ xát bó tròn trong chiếc chăn của Z. Z vẫn
đang ngủ, cơ thể lật sấp, khoe ra tấm lưng màu nâu mềm mại. Tôi xoay người, gối
đầu lên lưng Z, để luồng sáng kì lạ kia đọng trong lòng bàn tay, chơi trò ú òa
với nó… Dù tôi có bày trò gì đi nữa, tia sáng vẫn ở đó.
Rồi điều kì diệu xảy ra, khi
giữa luồng sáng ấy, một vật thể nhỏ tí teo, trong suốt rơi xuống chầm chậm. Vật
ấy rơi vào đầu ngón tay đang đưa ra của tôi.
Á – Tôi khẽ kêu lên bởi cảm
giác tê buốt chạm chạy khắp ngón tay. Cái vật ấy ngay lập tức biến mất, để lại
trên tay tôi một vệt nước mờ mờ.
Khoảnh khắc kì diệu ngắn
ngủi làm tôi ngỡ ngàng. Vật kì lạ ấy là gì, nó đã biến đi đâu? Và tại sao tia
sáng dịu dàng kia lại làm tôi thấy được an ủi đến thế… Tôi lay gọi Z, chỉ cho
cô xem khám phá của mình.
Thật khó để miêu tả Z lúc
ấy. Chị sững sờ, nửa nằm nửa ngồi, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết nhưng nỗi bàng
hoàng sợ hãi đã kịp xâm chiếm. Z vội gạt tôi qua một bên, cố gắng bằng mọi cách
che tia sáng ấy lại.
Tôi đã hiểu ra, đó không
phải một chiếc bóng đèn bí mật như chiếc bóng đèn chúng tôi từng thấy. Đó là
một LỖ HỔNG. Và thứ đã chạm vào ngón tay tôi lúc ấy, chính là thứ đến từ bên
kia lỗ hổng.
Cũng tức là phía bên kia Căn
phòng chắp vá của chúng tôi.
Sự tò mò vốn ngủ quên trong
tôi cựa quậy thức giấc.
Đó
là một thứ hết sức nguy hiểm. Em phải quên nó đi, nghe không? – Z nói với tôi, trước khi
kéo cánh cửa.
Tôi ậm ừ đáp lại Z, không
thèm che giấu sự thật là toàn bộ tâm trí tôi đang dồn vào lỗ hổng ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét