1
Tôi là A. Một kẻ không có quá khứ,
cũng chẳng có tương lai.
Khi
bộ não của tôi được kích hoạt, và tôi có những suy nghĩ đầu tiên, tôi đã thấy
mình ở trong căn hầm này. Mọi thứ trước khoảnh khắc ấy đều không tồn tại, mọi
thứ sau khoảnh khắc ấy, có lẽ chẳng có gì đáng để mong chờ. Căn phòng chắp vá rộng
20 mét vuông, với bốn bước chiều rộng và năm bước chiều dài, giống như một nơi biệt
giam tôi với thế giới bên ngoài. Một thứ tù ngục mà giám ngục duy nhất, cũng
đồng thời là bạn tù của tôi, chính là Z.
Vào khoảnh khắc đầu tiên ấy, thứ tiếp
theo sau khi tôi nhìn thấy Căn phòng chắp vá, chính là Z. Từ sau khoảnh khắc
ấy, chúng tôi luôn cố gắng ở sát cạnh nhau. Ý tôi là, ngoài quãng thời gian dài
dằng dặc mà mỗi ngày Z buộc phải bỏ ra ngoài để tìm kiếm lương thực và nước
uống, chúng tôi luôn cố gắng để ở sát cạnh nhau.
Tôi là kẻ sống
sót cuối cùng… -
Z đã nói với tôi như vậy.
Thế còn tôi là ai?
Em là con người đầu tiên – Z trả lời câu hỏi của tôi. Em là A.”
TÔI LÀ A.
Tôi là một kẻ không có quá khứ, cũng
chẳng còn tương lai, kẹt lại trong một căn hầm chắp vá, mà người duy nhất biết
cách thoát khỏi nó là Z. Ngày qua ngày, tôi chỉ biết đứng đây, ngay trước cánh
cửa vào, chờ đợi Z quay trở lại.
Ngày nào cũng vậy, bắt đầu bằng những
tiếng bước chân vang vọng, như thể người ta nện gót giày trong một đường hầm
bằng kim loại, tiếng bước chân đều đều, và sau đó là tiếng những cánh cửa dịch
chuyển, lần lượt, cho tới cái sau cùng, Z trở về với tôi, trên vai là một chiếc
túi vải cáu bẩn căng phồng.
Tiếng những cánh cửa kim loại nghiến
vào khung ken két, tiếng bước chân cồm cộp đều đều. Sau đó là tiếng cánh cửa
sắt nặng nề chắn lối vào Căn phòng chắp vá trượt qua một bên. Z xuất hiện trước
mắt tôi, trong chiếc áo khoác tả tơi màu đen rách rưới, chỉ vừa đủ trùm kín đầu
và bờ vai rộng vững chãi. Một chiếc áo thun khoét nách bó sát, khoe ra khuôn
ngực đầy đặn loang lổ những vệt mồ hôi lâu ngày đã ngả màu vàng xỉn. Tôi luôn
giặt bộ đồ đi đường của Z, hàng ngày, nhưng nỗ lực nhỏ nhoi ấy không thể giữ
cho chiếc áo mặc lâu ngày trở nên sạch đẹp như mới. Z đi đôi ủng màu nâu, kiểu
dáng quân đội với đế bịt sắt, khiến cho mỗi bước đi của cô vừa nặng nề lại vừa
mạnh mẽ. Tôi đặc biệt thích đôi giày của Z, và mỗi khi chạm vào chúng, tôi đều
tưởng tượng rằng, một ngày kia tôi sẽ mang chúng dưới chân và bắt đầu cuộc
phiêu lưu trên những hành trình mà Z đã ghi dấu.
Z thảy cái túi vải xuống chân tường. Âm
thanh lạch cách khi những thứ bên trong đó va chạm với nhau và với nền đất
khiến tôi gần như đoán chắc bữa tối của chúng tôi hôm nay sẽ là một vài thứ đồ
hộp nào đó, những “Di sản của thế giới đã mất”, theo lời cô gái của tôi. Hai
bàn tay mở rộng, lòng bàn tay áp chặt vào bề mặt cánh cửa, cánh tay gập sát
người, vai tì vào một điểm gần mép, Z dồn sức đẩy cánh cửa trượt về vị trí cũ.
Công việc nặng nhọc dường như đốt cháy nốt chỗ năng lượng ít ỏi cuối cùng trong
người cô. Hai lần cho việc mở cửa, hai lần cho việc đóng cửa, công việc nặng
nhọc và nhàm chán ấy dường như là tín hiệu duy nhất bắt đầu và kết thúc một
ngày làm việc mà cô gái có được.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn mảnh không gian
hình chữ nhật đứng dần bị nuốt chửng bởi cánh cửa trượt màu đồng rỉ hoen hoèn.
Tôi và thế giới bên ngoài, hoặc giả thứ mà tôi nghĩ là thế giới bên ngoài –
trong hình dạng một khoảng mênh mông vô tận hình chữ nhật đứng – thứ mà tôi dễ
dàng đoán biết được chiều dài và rộng, nhưng không thể nào lường hết được độ
sâu, chúng tôi bị chia cắt bởi cánh cửa cũ nát vô dụng ấy, cũng như con người
đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào cánh cửa kéo kia.
Tôi đã từng không dưới một
lần đề nghị được giúp đỡ Z. Ít nhất là mở cánh cửa ấy trước khi Z ra đi, và
đóng cánh cửa ấy lại sau khi Z trở về. Đôi lần Z mỉm cười và nói cảm ơn. Đôi
lần khác Z từ chối bằng cách giữ im lặng, vài lần Z để tôi tự mở cánh cửa – một
cách để khiến tôi bẽ bàng nhận ra mình quá yếu để làm việc đó. Cá biệt có những
lần, khi ước muốn vượt ra ngoài tầm kiểm soát của trí não, tôi đã đề nghị được
ra ngoài cũng Z. Vào những lúc ấy, khi tôi nghĩ Z sẽ nổi giận, hoặc giả làm tôi
bẽ mặt như chuyện với cánh cửa, thì cô ấy chỉ mỉm cười và nói: Hãy ở đây chờ tôi. Em là ngọn hải đăng dẫn
lối tôi quay về. Mấy câu nói sặc mùi tiểu thuyết ba xu, nhưng không hiểu
sao, với tôi lại có sức thuyết phục tuyệt đối.
Và tôi tiếp tục ở lại, và
chờ đợi. Như một ngọn hải đăng thực thụ.
2
Dù thế giới có đổi thay, có
“đi đến hồi tàn” như cách Z vẫn hay nói, thì giữa hai chúng tôi, vẫn có một vài
thứ giống như quy ước không hề thay đổi. Một trong số đó là việc tắm nước nóng
trước giờ ăn tối. Vào ngày thứ ba sau khi tôi tỉnh dậy trong Căn phòng chắp vá,
chúng tôi tìm thấy một đường dẫn nước đi qua một căn phòng trống phía sau. Mất
thêm một ngày nữa để Z mang về một thứ gì đó như thể bồn tắm. Sang đến ngày thứ
năm, việc tắm trong chiếc bồn ấy dường như đã trở thành một thứ nghi lễ với hai
chúng tôi.
Ngày ngày, trong khi Z ra
ngoài, tôi ở nhà, làm vài việc lặt vặt, đọc những cuốn sách trên kệ, nhân đây
cũng phải nhắc đến giá sách của Z. Nó là một cái giá ba tầng cao quá đầu tôi,
và chất đầy những cuốn sách kì cục viết về toán học, hóa học, vật lý và cơ khí.
Nhờ có những cuốn sách ấy, mà thực ra bắt đầu từ chiếc bồn tắm kia, tôi đã biết
cách tính diện tích Căn phòng chắp vá này, bằng cách lấy chiều rộng nhân với
chiều dài.
Suốt một khoảng thời gian
dài, Z đã dạy tôi học, khi cả hai đang thu mình lại cạnh nhau trong chiếc bồn
tắm bé tẹo có bốn trụ hình chân mèo. Việc học tập ấy xem ra lại có ích không
ngờ, giống như chiếc chìa khóa đã tra đúng ổ. Tôi nhớ được mặt chữ, nhớ được cách
đọc ngay khi nhìn thấy cuốn sách trên tay Z. Nhưng như một bí mật của riêng
tôi, cũng như không muốn phí hoài thiện chí của Z, tôi vẫn cứ vờ như mình là
một đứa đang học vỡ lòng.
Mà xét cho cùng, dù đã nhớ
được cách đọc viết, nhưng những kí ức của tôi vẫn cứ trôi ở một nơi nào đó quá
xa vời.
Buổi chiều ngày hôm nay, tôi
và Z lại ngồi sát vào nhau trong chiếc bồn tắm kê ở góc căn phòng ẩm ướt, cùng
nhau “làm một bài kiểm tra nho nhỏ” theo ý của cô. Z bắt đầu bằng việc chỉ lên
mảng trần sẫm tối và ẩm ướt, nơi lẫn lộn giữa rêu mốc và những tấm gỗ được đóng
chằng chịt, có một mảnh kim loại han rỉ có in chữ hiện ra trong ánh sáng lờ mờ.
Cơ…
k… khí –
Tôi đọc, cố tình tạo ra âm điệu ngắc ngứ.
Em
giỏi lắm –
Z nói, giọng điệu chẳng rõ đang buồn hay vui. Rồi cô vốc nước, hắt lên bờ vai
rắn rỏi. Tôi thích bờ vai của Z, thích cả cái cơ thể săn chắc khỏe mạnh của cô,
một cơ thể phù hợp hoàn hảo cho cuộc sống bên kia bức tường hoen gỉ. Tôi chạm
vào vai Z, dùng bàn tay mình kì cọ những vết bụi khói và bùn đất còn bám lại
trên làn da màu nâu sáng. Bàn tay tôi chạm vào một đường gờ bất thường nổi lên
trên bả vai Z.
Một cái sẹo.
Tôi cảm thấy Z giật mình.
Rồi cô đột ngột đứng dậy, làm nước bắn tung tóe ra mặt sàn. Z bước ra khỏi bồn
tắm, cứ như vậy bước ra ngoài. Không hề ngoái nhìn lại.
Bữa tối diễn ra sau đó không
lâu, trên chiếc bàn ọp ẹp, xiêu vẹo được gia cố thêm đủ thứ hầm bà lằng chỉ với
một mục đích duy nhất là giữ cho nó không đổ sụp xuống. Chúng tôi vẫn có điện.
Một cái bóng đèn tròn to cồ cộ treo lơ lửng trên khoảng không một mét rưỡi phía
trên cái bàn, bụi phủi, tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng lờ lợ. Không ai trong số
tôi và Z giải thích được những tiện nghi này đến từ đâu. Cũng giống như nước,
chúng cứ đơn giản là ở đó và tiếp tục, vượt qua mọi thứ logic, đấy là giả sử
thứ gọi là logic vẫn còn tồn tại. Cũng giống như sự hiện diện đầy bất ngờ đó,
không ai đoán được là bao giờ chúng dừng lại, chỉ dám chắc một điều, chúng tôi
đều mong cái ngày ấy đừng bao giờ xảy ra.
Món chính trong buổi tối hôm
nay là cá đóng hộp. Món cá có vị như thể đã bị vùi trong lửa cả một tỉ năm.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, đó là thứ tốt nhất mà chúng tôi còn có được. Cái
lon cá hình trụ thon dài màu xanh nằm giữa hai bàn tay tôi. Với một cái nhìn
đầy khích lệ từ Z, tôi đọc to cái tên in trên vỏ lon.
Đa…
đại dươn…
Là
“đại dương” em bé ạ.
– Z sửa lại lời.
“Đại
dương” là gì?
– Ngay khi những từ ngữ ấy tôi qua đầu lưỡi tôi, trí óc tôi ngập tràn trong
nước, cực kì nhiều nước. Và phía trên màn nước ấy, là một thứ gì đó khác, cao
vút, xanh thẳm.
Một thoáng im lặng. Tôi thấy
Z phân vân. Có thứ gì đó dường như nỗi đau lướt qua cô. Những ngón tay Z bấu
chặt lấy chiếc thìa nhựa màu đỏ đã tróc lớp men phủ. Rồi trong một động thái
không ngờ, Z đập mạnh tay xuống bàn, làm chiếc thìa gãy đôi. Đoạn cô bỏ dở lon
cá, đi về phía chiếc ghế nhựa cũng cũ nát y chang cái góc phòng chứa chấp nó,
và bắt đầu kiểm tra lại “những món đồ đi đường” của mình.
“Những món đồ đi đường” là
cách Z gọi tên những thứ vũ khí phòng thân của mình. “Vũ khí” là một thứ tôi
đọc được trong những cuốn sách của Z chất đầy trên giá, cũng giống như phép
tính diện tích bí ẩn kia. Những món đồ ấy gồm một cây thương dài chế từ một
đoạn ống sắt bọc vải, đầu buộc một mảnh kim loại khác được vát nhọn, một con
dao dài mà mục đích chính dùng để dọn đường nhiều hơn là tấn công một thứ gì đó
nguy hiểm. Cuối cùng là một con dao nhỏ cất trong bao nhựa mềm mà Z hầu như
không bao giờ mang ra. Mỗi lần lên đường, Z đều giắt theo con dao ấy phía thắt
lưng bên phải.
Lúc này đây, Z đang tỉ mỉ
lau chùi từng thứ một trong số những món đồ ấy. Gọi là lau chùi bụi bẩn, nhưng
thực ra chúng vẫn sáng bóng, tinh tươm như lúc Z mang nó ra đi vào buổi sáng
nay.
Đột nhiên tôi thấy nghi ngờ
Z. Sự nghi ngờ như vừa chui ra từ một ngóc ngách mốc meo nào đó của Căn phòng
chắp vá và vồ lấy tôi. Tại sao Z luôn giấu tôi những chuyện xảy ra bên ngoài,
tại sao tôi luôn phải ở đây trong khi Z được ra ngoài “đó”? Tại sao Z luôn hào
hứng giải thích cho tôi nghĩa của từ “cơ khí” nhưng lại cố tình làm ngơ “đại
dương”? Tại sao…
Bởi
em là con người đầu tiên. Con người đầu tiên xuất hiện giữa những ngày sau cùng
của một thế giới cũ…
- Đột ngột Z lên tiếng.
Sao
cơ ạ? – Tôi
giật mình. Suy nghĩ về việc Z có thể đọc được suy nghĩ của mình làm tôi bối
rối.
…
nên tôi phải bảo vệ em. Bằng bất cứ giá nào. – Lại tiếp tục công việc lau chùi. Và
im lặng.
Tôi khẽ thở hắt ra. Cuối
cùng Z vẫn chẳng hiểu một chút gì của mọi chuyện. Tôi thu dọn những lon cá
rỗng, vứt trả chúng vào trong bao vải, không khỏi tò mò tại sao Z luôn mang về
chính xác lượng thức ăn chúng tôi cần, để đến sáng hôm sau, khi thực phẩm vừa
cạn, Z sẽ lại vác túi vải ra đi. Trên hành trình đó, đến một chỗ thích hợp, Z
sẽ quăng đám rác của ngày hôm qua ở chỗ nào đó ven đường.
Chúng tôi có một gian bếp,
cũng ấm mốc và tối hù như mọi vị trí khác trong Căn phòng chắp vá. Tuy nhiên, công
năng gian phòng này được phân biệt với những gian phòng khác nhờ vào một chiếc
bồn rửa xiêu vẹo cũng đã ngả màu. Và có lẽ cũng không cần mất công giải thích
dài dòng, bởi chắc chắn nước cũng sẽ tuôn ra từ vòi một cách thần kì.
Trong gian bếp ấy, tôi rửa những vật
dụng được sử dụng trong bữa tối, cố gắng xếp nó vào một vị trí sạch sẽ và khô
ráo hiếm hoi. Kế đến tôi giặt bộ đồ cáu bẩn của Z, vẫn không thôi mơ tưởng vào
một ngày kia, khi tôi được xỏ chân vào trong đó.
Một chuỗi những công việc vặt vãnh duy
trì cuộc sống bất thường của chúng tôi.
Mà thật sự, tôi cũng chẳng biết tiêu
chuẩn của cái gọi là bình thường.
3
Tôi đã từng hỏi Z, rằng sống trong một
nơi bốn bề bít kín như Căn phòng chắp vá này, thì làm sao đo đếm được tháng
ngày. Đáp lại lời tò mò của tôi, Z lôi ra một chiếc đồng hồ lên dây cót cũ mèm,
nhưng vẫn kiên trì lộ trình 24 tiếng đã được người ta vạch ra. Chúng tôi có
đồng hồ, nhưng khốn khổ thay, chiếc đồng hồ đó hoàn toàn bất lực trong việc chỉ
ra đó là đêm hay ngày.
Một quy ước được đặt ra giữa chúng tôi.
Khi lương thực hết, và Z phải ra đi, đó sẽ là ban ngày. Còn đến khi Z quay trở
về, sẽ là lúc đêm xuống. Chiếc đồng hồ được đặt trang trọng giữa kệ sách của Z,
mặt kính mờ đục xước xát nhưng mặt số vẫn còn nguyên vẹn, kim dài đang chỉ vào
số 12, kim ngắn đang lơ lửng tạo với kim dài một góc 90 độ. 9 giờ tối sau khi Z
quay trở về. Tức là bây giờ đang là 9 giờ tối.
Tôi chui lên giường, chiếc giường hai
tầng vững chắc một cách kì cục so với phần còn lại của căn phòng, đã ở sẵn đó
khi tôi tỉnh lại. Vùi mình vào lớp chăn bông nặng trịch, tôi bắt đầu cảm thấy
sống mũi cay xè vì thứ mùi ẩm mốc bên trong nó.
Giá như mọi
thứ khô ráo hơn.
– Tôi nói, giọng nghèn ghẹn.
Ở tầng bên trên, Z không đáp lại. Có lẽ
cô ấy đang đọc một cuốn sách nghiên cứu cách chế tạo nào đó. Tủ sách của Z đầy
chặt những cuốn sách như vậy. Những cuốn sách ấy là những người bạn khó hiểu
của tôi, mỗi khi Z đi ra ngoài.
Rồi bất ngờ, cũng như cách nó đột ngột
bật sáng, cái bóng đèn phụt tắt. Chúng tôi không bao giờ bỏ công sức bắt cái
đèn sáng trở lại, một phần bởi biết chắc rằng nó sẽ lại đột ngột hoạt động lại
vào lúc 7 giờ sáng mai, một phần khác – có lẽ chủ yếu là vì lí do này, chúng
tôi không thể tìm thấy công tắc đèn.
Đi ngủ đi. – Giọng của Z vọng xuống
chỗ tôi.
Z ngủ ngon
nhé. – Tôi
đáp lại.
Z không trả lời.
Giấc ngủ với tôi đôi khi là một niềm an
ủi lớn lao so với cuộc sống trong Căn phòng chắp vá. Khi tôi tỉnh thức, tôi
sống trong một “Cái hộp” rộng 20 mét vuông, bốn bước chiều dài và năm bước
chiều rộng với một cái bồn tắm chân mèo, một cái bồn rửa, một cái bàn, vài
chiếc ghế, một kệ sách và một giường tầng. Ngoại trừ cái giường tầng, thì tất
cả những thứ nội thất còn lại đều phù hợp hoàn hảo với quy mô và hiện trạng của
căn phòng bao chứa chúng. Nhỏ tin hin, méo mó, cũ kĩ, mốc ẩm. Tôi đã cố tình
lược bỏ khỏi bản danh sách này một cái hốc nhỏ có che một tấm kim loại, bên
trong chẳng có gì ngoài một cái miệng hố đen ngòm dẫn xuống sâu bên dưới. Một
nơi để người ta trút bỏ mọi thứ đồ thừa thãi.
Nhưng kì lạ, là những chiếc vỏ lon lại
không được ném chung xuống đó. Tôi không biết Z vứt xuống đó những gì, nhưng
bản thân tôi, nhiều lúc tôi quăng xuống đó cả nỗi chán ngán của bản thân mình.
Đôi lúc tôi thấy tôi quăng chính mình xuống đó, trong tưởng tượng.
Cõi thực của tôi là một khung cảnh
hoang tàn uể oải, còn cõi mơ của tôi, đó là một khoảng không gian vô tận, không
tường, không bàn ghế, không giường tủ… chỉ có tôi lơ lửng giữa khoảng không màu
đen tím dịu dàng. Mắt tôi không nhìn thấy đường, tai tôi không nghe thấy tiếng,
mũi tôi không ngửi thấy hương vị, nhưng trái tim tôi bình yên.
4
Thường thường, Z luôn chờ tôi tỉnh dậy,
chúng tôi chào nhau, rồi cô ấy lại bắt đầu cái chuỗi hành động đóng mở cửa của
mình. Nhưng ngày hôm nay, khi ánh đèn chói gắt đột ngột bật sáng vào lúc bảy
giờ, tôi lồm cồm bò dậy và trèo lên giường của Z, chủ yếu là để được chui vào
lòng cô, tôi nhận ra Z đã biến mất.
Ở góc phòng, chiếc túi vải và “những
món đồ đi đường” không còn ở trên chiếc ghế quen thuộc. Tôi thoáng chút ngạc
nhiên, bởi mình không hề nghe thấy thứ tiếng ồn khủng khiếp phát ra khi Z kéo
cánh cửa nặng trịch. Nỗi hoang mang và nghi ngờ về việc mình đã bị bỏ lại dấy
lên và xẹp xuống nhanh chóng khi tôi nhận thấy mẩu giấy của Z ở trên bàn. Nét
chữ run run, to cộ. Dường như Z cố tình viết như vậy để tôi có thể đánh vần
được nó một cách dễ dàng. Ôi cô gái của tôi.
Giấu mảnh giấy xuống dưới gối – nơi bí
mật tôi dùng để cất dấu những món báu vật của mình, phần lớn đều một tay Z mang
về, tôi ngồi đối diện với bức tường sơn phủ màu vàng – ít ra nó tạo cho tôi cảm
giác đã từng là như vậy, dùng một mảnh chẳng biết là chì than hay sáp màu, vạch
một nét sổ thẳng bên cạnh cái hàng rào đã được vẽ ngay bên cạnh nó. Rồi thật
chậm rãi, tôi bắt đầu đếm.
Khái niệm thời gian cũng giống như ngôn
ngữ, đến với tôi một cách tự nhiên, gần như ngay khi tỉnh lại. Ngoài những thứ
ấy, kí ức của tôi là một màn đêm mịt mùng.
Mười bốn “cái hàng rào”, tức là 98 ngày
đã trôi qua. Ngày hôm nay là ngày thứ 99. Hơn ba tháng tôi ở trong căn phòng
này, cùng với cô gái tên Z. Tôi biết về Z cũng nhiều như hiểu chính bản thân
mình. Cô ấy là người đầu tiên ở bên tôi khi tôi tỉnh lại, ôm lấy tấm thân trần
truồng lạnh cóng của tôi, bọc tôi vào trong chăn ấm và cứ ôm tôi như vậy cho
tới khi tôi có thể cất tiếng.
A. Đó là tiếng nói đầu tiên
phát ra từ cuống họng tôi. Và đó là tôi.
Khi mới tỉnh lại, tôi là một khối hình
người run rẩy, không có khả năng tự vệ. Thậm chí mái tóc của tôi lúc ấy cũng bị
cạo trọc. Từ ngày đầu tiên ấy tới ngày hôm nay, từ khối hình run rẩy trọc lóc
tới một cô đứa con gái gầy nhẳng trong bộ váy liền màu xanh nhạt, từ cái đầu
trọc lóc tới mái tóc dài dày xốp màu trắng sáng là cả một hành trình dài mà
trong đó, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều khắc sâu thêm vào trái tim tôi một điều:
Tôi không thể sống thiếu Z. Nhưng dường như, càng nhận ra điều ấy, tôi càng
không thể tìm được lý do để tiếp tục ở lại trong Căn phòng chắp vá này, không
thể ngày ngày ngắm nhìn những mảng tường nham nhở những thanh gỗ đóng lẫn với
những mảnh kim loại và giấy bìa. Tôi muốn thấy thế giới ngoài kia, muốn chia sẻ
với Z tất cả những khó khăn trong cuộc đời cô ấy… Tôi muốn quá nhiều thứ mà thế
giới trong chiếc hộp này không thể thỏa mãn nổi.
Từ phía bên ngoài hành lang, những
tiếng va chạm dữ dội cũng tiếng gì đó như tiếng gầm làm tôi giật mình rơi khỏi
chuỗi suy nghĩ. Toàn thân tôi lạnh cóng. Chiếc đồng hồ chỉ 12 giờ trưa. Không
thể là Z. Nói đúng hơn, tôi không mong đó là Z. Đó có thể là bất cứ thứ gì,
nhưng không được là Z.
Bị đóng băng giữa căn phòng, ánh mắt
tôi dán chặt vào cánh cửa, nơi mà thứ đã gây ra những tiếng động ban nãy dường
như đang tìm cách chui vào. Những nắm đấm điên cuồng tông vào cánh cửa, được
khuếch đại bởi cánh cửa kim loại, cộng hưởng với khoảng không gian tù túng
trong phòng, khiến cho mọi thứ dường như sắp bị bóp nát vụn. Cái ca sứ trên bàn
nảy lên, nảy lên, rồi rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh trầm đục. Bụi cát bắt
đầu rụng xuống từ trên trần nhà, cùng với đó là một vài tảng giấy dán nham nhở.
Căn phòng dường như sắp sụp xuống dưới sức công phá của con quái vật giấu mặt. Còn
tôi sẽ bị chôn vùi mãi mãi trong đó.
Mãi mãi.
Sẽ không còn được gặp Z nữa.
Ánh đèn vụt tắt.
5
Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã
trôi qua. Chỉ biết trí não tê liệt của tôi đã hoạt động trở lại khi nhìn thấy
nó – một đốm lửa bập bùng giữa màn đêm đen đặc, và khuôn mặt của Z xuất hiện
trong vùng sáng ấm áp ấy.
Trong suốt những ngày tháng dằng dặc
vừa qua, tôi không bao giờ nghĩ mình lại thanh thản như vậy khi nhìn thấy khuôn
mặt Z, được nhìn vào đôi mắt trong vắt mà tôi chưa bao giờ nhìn rõ màu bởi ánh
đèn vàng ủng. Không nhìn rõ màu, nhưng tôi biết đôi mắt đấy là đáy sâu mà tôi
muốn đắm chìm. Giờ đôi mắt ấy đang nhìn tôi, cái nhìn đầy hốt hoảng và lo lắng.
Tôi cố gắng tìm trong từng mống của đôi mắt ấy dấu hiệu của yêu thương.
Hình như mắt của Z có màu tím. Màu đen
tím trong những giấc mơ của tôi.
Z… - Những từ ngữ vụng về líu
ríu dính chặt trên đầu lưỡi tôi, trước khi mọi thứ lại một lần nữa tối sầm.
phần tiếp theo
phần tiếp theo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét