Trên con đường về, giữa những ngổn ngang của cảm xúc chưa kịp xếp sắp lại, tôi đã nghĩ về một điều thật vui. Rằng ít nhất họ đã để lại được những dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời nhau. Chỉ tiếc rằng, Linh Phụng mới chỉ là người "đánh thức" được chú voi lương thiện đang chập chờn giấc ngủ trong tâm hồn Dũng, còn vào khoảnh khắc Linh Phụng bước ra khỏi căn nhà của Dũng, Dũng đã ở giữa trái tim Linh Phụng mất rồi.
Như một người anh trong làng bình phim đã nói, nửa đầu 2018 là khoảng thời gian bùng nổ của những bộ phim đầu tay: "Nhắm mắt thấy mùa hè", "Thanh tra K" (Ống kính sát nhân) và bây giờ là "Song lang" của đạo diễn Leon Lê. Tôi không đi xem "Nhắm mắt thấy mùa hè", "Thanh tra K" là một trải nghiệm điện ảnh thú vị, tuy nhiên chỉ dừng lại ở mức "fan fic" cóp nhặt mỗi thứ một tí từ phim của Vương Gia Vệ và điện ảnh Hồng Kông những năm cuối thế kỉ 20, kèm một chút gọi là kịch bản.
Thế nên, "Song lang" với tôi là một chú ngựa ô gây nhiều bất ngờ. Mọi thứ tôi biết về phim chỉ là: 1, Có sự tham gia của Issac 365 và 2, Phim làm về nghệ thuật cải lương (lúc đấy tôi còn nhầm thành Hát Bội) và 3, Có thể là phim xuyên không (cái này thì phải trách chị Ngô Thanh Vân và Studio 68 của chị vì mọi người ham làm phim kì ảo với xuyên không quá) và cuối cùng 4, Có thể lại là một tác phẩm bị ảnh hưởng bởi Vương Gia Vệ ("Bá vương biệt cơ", cho bạn nào chưa biết).
Ngày hôm qua tôi bước vào rạp, với tâm thế của một người hoàn toàn không biết mình phải mong đợi điều gì từ trên màn ảnh. Nhưng rồi, sau thời lượng phim chỉ vừa bằng một trận bóng đá, tôi nghĩ mình đã tìm được bộ phim chỉn chu và đáng giá nhất già nửa mùa phim 2018.
Để không sa đà quá nhiều vào việc tiết lộ các tình tiết chính trong bộ phim, bài viết này sẽ chỉ tập trung vào mô tả lại cảm xúc và suy nghĩ của cá nhân tôi sau khi xem phim.
Đầu tiên, có thể nhận thấy dễ dàng, là bộ phim diễn ra trong những không gian vô cùng chật hẹp (sau cánh gà, phòng thay đồ của các nghệ sĩ, cầu thang, nhà tắm, quán ăn trong ngõ, bên trong nhà... tất cả đều là các không gian kín có mái che). Cùng với màu phim ám hổ phách, khung cảnh này tạo ra cho người xem một cảm giác chật chội và uể oải, mà như nhiều người đã viết, chính là Sài Gòn của những thập niên sau Giải phóng. Thậm chí, những khi mặt trời xuất hiện, thì ánh sáng rực rỡ của nó cũng bị chặn lại phía sau những bức bình phong, bị cắt vụn thành muôn vàn đốm sáng, chỉ để nhấn mạnh thêm sự nhỏ hẹp của không gian mà các nhân vật đang hiện diện.
"Song lang" là một bộ phim chiếu rạp, nhưng nó không tập trung vào việc lấy lòng khán giả bằng những đại cảnh rộng lớn. Nó nhốt khán giả vào những cảnh phim nhỏ, mà mọi thứ chỉ xếp gọn trong một khung hình bằng màn hình chiếc ti vi với tỉ lệ khung hình 4:3 xưa cũ mà ngay cả truyền hình hiện đại cũng đã chẳng còn mặn mà.
Dường như thể tất cả mọi thứ trong bộ phim này đều đang hướng khán giả đến một thông điệp: đây không chỉ là một câu chuyện nhỏ, một bộ phim nhỏ, mà còn là một Sài Gòn đã từng tồn tại, là những kí ức được lưu giữ lại, và giờ tái hiện lại trên màn ảnh. Và vì nó là kí ức, mà kí ức mang tính chủ quan, nên bộ phim chỉ là những hiện diện nhỏ bé đặt vừa vặn trong một khung hình, vừa vặn mắt nhìn của một con người. Và có lẽ, bởi nó là kí ức, là hoài niệm, là một lát cắt mỏng so với cả một đời người, nên sau cuối, tất cả chỉ như một tiếng thở dài khe khẽ.
Nhưng đằng sau tiếng thở dài ấy, là những điều đẹp đẽ và mĩ lệ xứng đáng đánh đổi bằng cả đời người.
Quay lại với "Song lang", ngoài việc phần lớn thời gian bộ phim diễn ra vào buổi tối - cũng chính là giờ mà những sân khấu cải lương sáng đèn, thì không phải ánh đèn sân khấu cải lương, mà chính ánh trăng mới là chất xúc tác giúp cảm xúc của các nhân vật thăng hoa. Giữa bộ phim chật hẹp và bị che chắn, đột ngột xuất hiện một khoảng không gian mênh mông, chính là sân thượng tòa nhà với khoảng trời đêm rộng mở, với mặt trăng mờ ảo trên cao, với nhân vật ngồi tựa vào tấm biển quảng cáo... Cứ như thể, đấy mới chính là tâm hồn của anh ta, còn phố xá chật hẹp bên dưới, chỉ là nhà tù giam hãm phần thể xác của anh ta vậy.
Cái sân thượng ấy, ngay lập tức khiến tôi nhớ đến cảnh phim trong "Blade Runner 2049", nhưng rồi trong đầu tôi vang lên tiếng hát của "Ánh trăng nói hộ lòng tôi", không phải với tiếng hát của Đặng Lệ Quân, mà là Trương Quốc Vinh. Sài Gòn trong bộ phim này làm tôi nhớ quá nhiều đến "Tâm trạng khi yêu", nhưng hai nhân vật chính cứ làm tôi nhớ không nguôi những hình ảnh của Trương Quốc Vinh, không phải trong "Bá Vương Biệt Cơ", mà là "Xuân quang xạ tiết". Một sự liên tưởng đơn thuần về mặt hình ảnh và vô nghĩa về cảm xúc, vì quả thực, bởi hèn nhát, tôi chưa bao giờ xem hết một bộ phim nào của Vương Gia Vệ.
Trên sân thượng ấy, trong một buổi tối mất điện, đôi mắt xa xăm của Linh Phụng nhìn lên bầu trời, ánh trăng rơi xuống đọng lại trên bờ môi Dũng, hai người đàn ông, bằng giọng trầm buồn thoáng vị nước mắt nối tiếp nhau lật lại những trang buồn vui trong cuộc đời mình... Cứ như thể cả vũ trụ chỉ còn tồn tại duy nhất khoảng không gian trên sân thượng, và trong lòng họ, chỉ tồn tại duy nhất người đang đứng bên cạnh mình. Tự dưng tôi lại nhớ đến hai câu thơ của Nguyễn Duy trong chương trình học phổ thông viết về ánh trăng: "Trần trụi với thiên nhiên/Hồn nhiên như cây cỏ". Ánh trăng sáng rọi xuống hai chàng trai khi ấy, phải chăng là bảo chứng chân thật cho hai tâm hồn cô đơn vừa tìm được nửa kia đồng điệu?
Nhưng có lẽ, như người ta vẫn luôn nói, ánh trăng chỉ là mộng ảo, chỉ là luồng sáng bạc lạnh lẽo và yếu ớt so với nguồn sáng của mặt trời, hay thậm chí, là ánh sáng của đèn điện, nên mối lương duyên mà nó là người se nên, cũng thật khó mà giữ được trong lòng bàn tay.
Với những khán giả thích sự chuyển động, mọi thứ diễn ra vào buổi tối ngày hôm ấy, mọi xung đột, mọi ồn ã, mọi tranh cãi và cả những khoảnh khắc dịu dàng giữa Linh Phụng và Dũng sẽ lấp đầy trái tim họ, bằng một dự cảm gì đó giống như tình yêu. Nhưng với tôi, chỉ cần khoảng dừng chân của thời gian trên sân thượng tòa nhà Sinco ấy, mọi thứ đã sáng lên rực rỡ lấn át tất cả những điều còn lại mất rồi.
Và tôi cũng yêu biết bao, cũng buồn biết bao khi xem cảnh Dũng đàn, và Linh Phụng cất tiếng hát. Họ hát bài ca mà người cha của Dũng đã soạn ra dành cho người vợ đã vượt biển. Tự nhiên tôi lại nhớ đến nhạc sĩ Phạm Đình Chương sáng tác bài "Nửa hồn thương đau" để tưởng nhớ đến tình yêu dành cho người vợ đã dứt nghĩa ra đi. Quả đúng là, người ta chỉ viết được về nỗi đau, thấm thía được nỗi đau khi tự mình trải qua nó, dù chỉ một lần trong đời.
Những tháng ngày xưa cũ, cha của Dũng đàn, và anh ngồi đánh nhịp, và không có tiếng ca cất lên - bởi người ca sĩ đã mang linh hồn của bài ca, cũng là linh hồn của gia đình ấy đi mất rồi. Thế nên, tôi xem cảnh Dũng đàn cho Linh Phụng hát, mà như đang chứng kiến Linh Phụng mang hơi ấm gia đình về cho trái tim đã chai sạn vì bao biến cố cuộc đời của anh. Đến lúc ấy, mọi sự không chỉ còn là câu chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông, không chỉ là chuyện ai đàn ai hát. Mà nó đã trở thành khoảnh khắc Dũng tìm được con đường quay về với những hạnh phúc ngày xưa, tìm lại được niềm đam mê đã mất. Thông qua giọng hát của chàng trai Linh Phụng.
Vừa chậm dãi, vừa dịu buồn, và ám ảnh người xem bởi những điều thật đột ngột, tôi đã xem
"Song lang" trong một buổi tối trời mưa, là người duy nhất ngồi trong rạp. Tôi đã không khóc. Bởi ngay khi ấy, tôi không thể lập tức nghĩ đến nhiều điều như khi tôi đang ngồi viết lại chúng ra đây vào lúc này. Có chăng, trên con đường về, giữa những ngổn ngang của cảm xúc chưa kịp xếp sắp lại, tôi đã nghĩ về một điều thật vui. Rằng ít nhất họ đã để lại được những dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời nhau. Chỉ tiếc rằng, Linh Phụng mới chỉ là người "đánh thức" được chú voi lương thiện đang chập chờn giấc ngủ trong tâm hồn Dũng, còn vào khoảnh khắc Linh Phụng bước ra khỏi căn nhà của Dũng, Dũng đã ở giữa trái tim Linh Phụng mất rồi.
Đành kết lại bài bằng đôi câu thơ trong bài Ngập ngừng của Hồ Dzếnh, vì có lẽ chẳng còn gì để nói về Song Lang một cách đẹp đẽ và đầy nuối tiếc như thế:
"Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách - cố nhiên! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa..."
Tôi sẽ trách - cố nhiên! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa..."