Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2018

A Quiet Place - Vùng đất câm lặng của những đau thương cầu mong được cứu chuộc

Không rầm rộ, không bom tấn, không jump scare không chiêu trò, A Quiet Place - bộ phim chính kịch thuộc thể loại tâm lí - viễn tưởng vẫn dễ dàng chiến thắng trái tim khán giả. Có lẽ bởi, con đường của bộ phim ấy, không phải đi từ màn ảnh vào trái tim khán giả, mà chính là sự cộng hưởng từ bên này là sự tĩnh lặng của bộ phim, và bên kia là chính âm thanh của nỗi cô đơn bên trong mỗi con người.



Bộ phim mở ra vào ngày thứ 89 sau cuộc đổ bộ của một giống loài ngoài hành tinh bí ẩn lên Trái Đất. Ở một thị trấn hoang tàn nọ sâu giữa vùng rừng núi, có một gia đình nhỏ gồm bố mẹ và ba người con đang chật vật tìm cách thích nghi với cuộc sống mới không phát ra tiếng động. Ngày thứ 89, vừa đánh dấu mốc thời gian kỉ lục của sự sinh tồn, vừa là cột mốc đớn đau không thể quên khi họ mất đi đứa con út của mình - đứa trẻ bốn tuổi mãi mãi sẽ chẳng thể nào hiểu tại sao bố mẹ không cho nó khởi động chiếc tên lửa đồ chơi phát ra tiếng kêu í o.

Nhưng như người ta vẫn nói, thời gian xóa đi mọi vết thương. Gần hai trăm ngày sau biến cố đầy đau thương và kinh hoàng kia, gia đình nhỏ vẫn sống chuỗi ngày chìm trong im lặng - ăn cá bắt dưới suối, dùng lá thay cho bát đĩa, rải cát mịn trên đường đi để bảo vệ đôi chân trần, thay thế những món đồ chơi có thể gây ra tiếng động trong nhà mình bằng những món đồ bằng len móc... Tất cả mọi cất đặt chỉ nhằm mục đích giữ họ an toàn trước cuộc đi săn của những kẻ xâm lăng với thính giác nhạy bén. Nhưng cuộc sống ở thế thăng bằng trên lưỡi dao nhọn ấy đang từ từ đi đến bến bờ tan vỡ, khi gia đình nhỏ chuẩn bị đón thêm một thành viên mới. Một sự sống mới ra đời với bản năng tự nhiên là tạo ra những âm thanh.

"A Quiet Place" làm tôi nhớ đến một câu chuyện ngày xưa, một anh chàng vô tình biết được bí mật rằng nhà vua của họ có một đôi tai lừa. Anh ta buộc phải giữ bí mật ấy với cả kinh thành. Bứt rứt vì không thể cất tiếng, anh chàng đào một cái hố to ở góc vườn rồi gào vào đó bí mật của mình. "A Quiet Place" cũng thách thức cách cả hàng nghìn năm nay chúng ta coi ngôn ngữ (thời kì tiền ngôn ngữ, là âm thanh) như một cách trao đổi thông tin liên lạc.

Sống giữa một vùng đất hoang vắng, dưới cái bóng của những kẻ săn mồi nguy hiểm, bị tước đi phương tiện trao đổi phổ thông nhất, bản năng nhất, chẳng khó để tưởng tượng áp lực mà bốn thành viên trong gia đình ấy phải gánh lên vai mình: người cha với trách nhiệm bảo vệ cả gia đình, người mẹ với trách nhiệm chăm lo cho những đứa trẻ, bao gồm cả đứa con đang lớn lên trong bụng mình, cô con gái cả khiếm thính với những tâm sự tuổi mới lớn, và cậu con trai thứ với nỗi hoang mang sợ hãi trước cả thế giới này... Bốn con người, với bốn tâm lí quá sức phức tạp, mất đi phương tiện để cùng nhau chia sẻ và giải quyết những bất ổn của bản thân mình, dần trở thành bốn thế giới cô độc chẳng thể dung hòa.

"A Quiet Place" là bộ phim mà trong đó, người xem sẽ thấy hàng loạt những vấn đề phức tạp chồng chéo lên nhau của một gia đình nhiều góc tối: gánh nặng của người cha trong vai trò trụ cột gia đình, xung đột giữa cha và con gái tuổi vị thành niên, gánh nặng tội lỗi mà mỗi người trong gia đình ấy tự gánh lên mình sau cái chết của người con trai út... và cả một chút, của tư tưởng bình đẳng giới. 

Nhưng những vấn đề phức tạp về góc tối trong đời sống của mỗi cá nhân trong một gia đình, bị đe dọa bởi cái chết ấy lại được thể hiện theo một cách khác xa sự lạnh lùng hay tàn nhẫn thường thấy trong những bộ phim kinh dị. Có lẽ là do sắc màu ấm áp của mùa thu, có thể do những ngày ở vùng đất ấy, không một ngày nào thiếu vắng ánh sáng mặt trời, mà cũng có thể bởi nụ cười và khiếu hài hước không bao giờ tắt nơi người mẹ hay sự tận tụy và dịu dàng của người cha đã truyền tới người xem thứ không khí vừa tình cảm, vừa duyên dáng lại vô cùng bình dị. Thậm chí cả trong những tình huống ngặt nghèo nhất, thì giữa nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, người ta vẫn thấy thật nhiều, thật nhiều bóng dáng của thương yêu.

Cách xây dựng thế giới và cắt đặt tình huống trong "A Quiet Place" cũng cho thấy, vị đạo diễn của phim - đồng thời đảm nhiệm vai người chồng tận tụy có cái nhìn thật bao quát lên cả tác phẩm của mình. Xem phim, người xem dù không có nhiều kiến thức về sinh tồn hay một ngành khoa học phức tạp đều có thể hiểu được ý nghĩa của từng thứ nhỏ nhất được được tạo ra trong thế giới không âm thanh ấy - như thể đó chắc chắn sẽ là những điều sẽ nảy ra trong đầu họ, những thứ sáng tạo họ chắc chắn sẽ nghĩ ra khi ở trong tình huống mà các nhân vật đã gặp phải. Còn về lối xây dựng tình huống, hay tạo ra các cao trào hoặc cú twist trong kịch bản, có thể nói nó tuân thủ tối đa Định luật Murphy: "Anything that can go wrong, will go wrong" (tạm dịch: Nếu một việc không may có thể xảy ra, nó sẽ luôn xảy ra). Sự tuân thủ, theo một cách nào đấy, tạo cho bộ phim một không khí chông chênh đầy bất an và chìm trong lo sợ.

Mặt kinh dị của "A Quiet Place" được thể hiện không nhiều ở khía cạnh rượt đuổi dọa ma khán giả như các bộ phim thường thấy. Nỗi sợ hãi - cũng chính là mặt kinh dị được thể hiện trong bộ phim nằm ở cảm giác tù túng của một cuộc sống không lời, của nỗi ám ảnh khi mạng sống có thể bị tước đi bất kể lúc nào chỉ bằng một tiếng động nhỏ. Phần lớn thời lượng của bộ phim - cũng là hơn một năm trời sống sót của gia đình nhỏ, chính là khoảng lặng âm u và bức bối trước cơn bão lớn có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Giống như chính các nhân vật không thể nào dự đoán trước được những biến cố sẽ xảy ra với mình trong bộ phim, khán giả ngồi trước màn ảnh sẽ không thể dự đoán trước được những tình tiết tiếp theo sẽ xảy ra trên màn hình, trừ việc, như đã nói ở bên trên, nếu tai họa có thể xảy ra, nó chắc chắn sẽ xảy ra, dù ta có tìm mọi cách để kiểm soát. Một sự mù mờ gây nên lỗi lo sợ.

Dù có mang chút không khí của "Sign" (2002) hay kiểu tình huống khuyết tật của một nhân vật lại chính là thứ tạo ra thế thượng phong cho họ như "The Book of Eli" (2010), nhưng "A Quiet Place" vẫn là một bộ phim đặc sắc và được nhớ đến, theo cái cách vừa buồn bã vừa mĩ lệ của riêng nó. Một bộ phim đẹp, về cả phần hình ảnh, nội dung, và những cảm xúc còn đọng lại trong lòng người xem khi bộ phim đã khép lại trên màn ảnh, và bạn quay trở về với ngôi nhà im lặng của chính mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét