Cuốn sách chứng minh cho mệnh đề "Mọi thứ luôn có lí do của nó".
Sau một thời gian rất dài, mà việc đọc của mình - văn học nói chung, và văn học Nhật nói riêng, rơi vào trạng thái bão hoà - và mình điên khùng tìm cách thoát ra khỏi điểm lầy ấy bằng cách tìm thêm nhiều cuốn khác, kết cấu phức tạp hơn, nhân vật cực đoan hơn, tình tiết mới lạ hơn... Nhưng quả thật là mình hình như đã đánh rơi đâu đấy kiên nhẫn để đọc từ trang đầu tiên đến cuối cùng một cuốn sách.
Và rồi cuốn sách này xuất hiện. Suýt nữa mình đã là người biên tập nó. Nhưng may là không. Vì thế cuốn sách trở thành món quà - một món quà vô cùng hợp ý và trúng thời điểm mà Skybooks dành tặng mình sau hai năm gắn bó với nó.
Tóm tắt nội dung, thì cuốn sách này có vẻ... khá buồn: Năm người làm xong một cuốn từ điển. Không hơn không kém. Đơn giản đến buồn cười. Nhưng khoan, hãy để cuốn sách này giúp bạn cảm nhận được nhịp sống và nhịp đam mê của những con người nằm trong nhóm "năm người làm xong một cuốn từ điển" ấy.
Sách dễ đọc, đọc nhanh. Nhẹ nhàng, nhưng có nhiều điều thú vị.
Không có cốt truyện cụ thể, không có những tình tiết được sắp đặt gài cắm - chính vì thế mà ở vị trí độc giả, mình không cần bận tâm đến việc so sánh hay tò mò đặt ra một loạt giả thiết.
Cuốn sách này giống như thể bạn ngồi im trước cửa sổ, và mỗi mảnh của khung cảnh bên ngoài đó - mái nhà màu nâu đỏ, vài chú chim đậu trên dây điện... tự nó đã là một câu chuyện.
Đôi lúc giữa các chương truyện, mình đã nghĩ Người đan chữ xếp thuyền giống với một đoạn live-stream rất dài hơn là một cuốn tiểu thuyết ngoạn mục. Câu chuyện bên trong đó, bản thân nó như thể đang thở, với những khoảng lặng vừa đủ để bạn có thể tự ghép mình vào khung cảnh ấy. Có chuyện tình yêu, có chuyện công việc, có sự tự khám phá bản thân và có cả những ước mơ dang dở... Một chút của mỗi thứ tạo nên một cái gì đó thật tuyệt vời.
Anh ấy thích cô ấy, anh ấy viết một lá thư dài 15 trang gửi nàng, nhưng cuối cùng, cô gái lại chả thể thấu được tấm chân tình kia vì thư toàn Hán tự, nàng đọc không có thấu. Rồi thì có một chàng trai khác, sống đời Cassanova lông bông tình trường. Chàng chung chạ với một cô gái mà luôn tự nhủ họ chỉ đến với nhau vì nhu cầu xác thịt, chàng không cần cô. Nhưng cuối cùng chàng lại không mong đợi gì hơn trên thế giới này cái gật đầu của nàng cho câu hỏi "Em lấy anh nhé?"
Người đan chữ xếp thuyền nó cứ đan xen những thứ như thế. Buồn, buồn cười, giận, thương, nuối tiếc, lo lắng, khao khát... Mỗi mảnh cảm xúc nhỏ xinh ấy, cũng như các phần khác nhau của thực tại được thể hiện trong cuốn sách, cứ lửng lơ trôi tựa cánh hoa anh đào. Nối với nhau nhuộm hồng khoảnh đất dưới gốc cái cây đã nở ra những chùm hoa ấy.
Một nét rất hay (và có lẽ tinh tế trong lựa chọn cách kể của tác giả) trong cuốn sách là việc các sự kiện trong cuốn sách được kể lại theo trục thời gian, nhưng lại ở góc nhìn của nhiều nhân vật khác nhau. Miura Shion viết cuốn sách này như một cuộc chạy tiếp sức, mà "cây gậy" các nhân vật trao nhau chính là cuốn sách từ điển đang thành hình. Cuốn từ điển có tên Đại hải trình, các nhân vật trong cuốn sách truyền lại cho nhau những đam mê và trách nhiệm, và họ cũng nối tiếp nhau kể lại câu chuyện của mình, của bạn bè mình và niềm say mê của chính họ.
Người đan chữ xếp thuyền cũng giống như anh chàng nhân vật chính Majime của nó. Cách bạn nhìn thấy nó từ bên ngoài luôn luôn khác biệt với cách nó khiến bạn cảm nhận từ bên trong.
"Ấy không, Nishioka lơ đễnh lắc đầu. Kì vọng quá lớn vào đối phương là điều không thể tránh khỏi, nhất là khi mình đối với họ toàn tâm toàn ý. Cũng giống như việc trên đời có mấy ai chẳng thiết tha trông đợi bất kì lời hồi đáp nào từ người thương của họ?" - Người đan chữ xếp thuyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét