Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

Phim chuyển thể, một lối đi an toàn



Với các độc giả của một bộ sách, thì có lẽ ít niềm vui thú và háo hức nào có thể lớn hớn việc họ được thêm một lần nữa thưởng thức lại câu chuyện đã làm họ mê đắm, đặc biệt là khi chúng không còn ẩn sau con chữ trên trang sách mà trở thành những hình ảnh và âm thanh trên màn ảnh. “Chuyển thể” luôn là một động từ có sức mạnh lớn lao trong việc khơi dậy trong trái tim những người hâm mộ ấy nỗi vui háo hức song hành cùng nỗi sợ hãi ám ảnh mang tên “tôn trọng nguyên tác”.

Nói “tôn trọng nguyên tác” là một nỗi ám ảnh tưởng chừng như một sự cường điệu quá đáng, nhưng rõ ràng trên tất cả những yếu tố khác, đó là thứ thường xuyên được nhắc đi nhắc lại, thậm chí là luận điểm chính trong mọi cuộc tranh cãi của fan hâm mộ mỗi khi họ đưa ra nhận xét về một bộ phim được mô tả bằng mẫu câu “Chuyển thể từ…” 

Nhưng điều buồn cười nhất của vấn đề này nằm ở chỗ, trong khi có những fan cuồng với lập luận không thua gì một nhà phê bình điện ảnh, sẵn sàng lớn tiếng chê bai một bộ phim không tiếc lời vì họ cảm thấy phật ý khi đạo diễn và biên kịch đã quyết định lược bỏ hay làm mới một số chi tiết, hay tạo hình nhân vật không đúng với tưởng tượng của họ, thì số đông khác, có thể là những người chẳng biết gì về nguyên tác, hay nằm trong số những fan hâm mộ dễ tính – những người xem phim trên tinh thần cởi mở hơn bạn bè họ, lại thấy đó là một sản phẩm tuyệt vời.

Mới đây thôi, khi phần đầu tiên trong chuỗi live-action của bộ phim Attack on the Titan ra mắt, một lượng khổng lồ các fan hâm mộ đã chê bôi bộ phim là một thảm hoạ, phá hỏng nguyên tác, phá hỏng nhân vật hay bất cứ thứ gì họ có thể nghĩ ra là đã bị hỏng. Lí lẽ của bên “anti” đưa ra là nhà sản xuất đã tự ý thêm bớt, cắt gọt chi tiết, làm thay đổi tính cách nhân vật, khiến họ mất đi “bản chất” của mình. Đại loại, đó là một tội lỗi “không thể tha thứ được”. Đứng trước lý lẽ của phe anti, phe ủng hộ bộ phim cũng có những lí lẽ riêng của họ khi cho rằng bộ phim là một góc nhìn mới lên những nhân vật đã quen thuộc. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa các nhân vật vẫn được bảo toàn, tinh thần của tác phẩm vẫn được bảo vệ… Nhiều người nhìn ra được cái người khác không nhìn thấy, nhưng cũng có những kẻ khác tưởng rằng mình là người nhìn ra chân lý, nhưng hoá ra đó chẳng có gì hơn ngoài ảo tưởng của bản thân họ. Nhưng trong những cuộc chiến như thế này, thay vì nói rằng nguyên tác có bị phá vỡ hay không, thì hai phe hâm mộ kia có lẽ chỉ được quyền nói họ thích hay không thích bản chuyển thể, bởi đơn giản đâu ai có thể hiểu chính xác những gì mình tạo ra bằng chính cha đẻ của nó, hay trong trường hợp này, chính là tác giả.

Xét riêng trong tình huống của Attack on the Titan, câu chuyện khá buồn cười ở chỗ chính tác giả của nguyên tác truyện tranh là người đã chắp bút cho kịch bản điện ảnh, và đoàn làm phim cũng đã có những tuyên bố chính thức về việc nội dung phim không giống với những gì độc giả đã biết đến. Chê trách một tác phẩm được nhấn mạnh là hoàn-toàn-không-giống-hệt-nguyên-tác là phá hỏng nguyên tác, có khác nào đang chê một cái nhà cao tầng sao lại không nhìn giống cái biệt thự?

Tất nhiên chúng ta đang nhắc đến Attack on the Titan như một trường hợp may mắn khi cả nguyên tác và tác phẩm chuyển thể đều đạt cả giá trị về hình ảnh và nội dung, và “phá hỏng nguyên tác” là một từ bị dùng quá. Nhưng nền điện ảnh thế giới cũng ghi nhận lại vô số những trường hợp mà sự chuyển thể không làm nên trò trống gì ngoài một vết đen trong sự nghiệp của tất cả những người có dính líu đến nó. Đó là những bộ phim, mà trước khi nói đến chuyện nó có phá hỏng nguyên tác hay không, ta nên bàn đến việc nó có phải một bộ phim tốt hay không đã.

Người yêu thích thể loại siêu anh hùng vẫn còn nhớ Dare Devil (2003) và Green Lantern (2011), hay dân nghiền thể loại truyện kì ảo cho tuổi mới lớn vẫn chưa kịp quên đi The City of Bone (2013). Ba trường hợp này chính là những ví dụ cho việc không phải cứ y chang nguyên tác, y chang nhân vật bê vào phim là tốt. Bộ phim cần có logic của riêng nó. Không có thứ logic này, thì dù có là một bộ phim tôn trọng 100% nguyên tác từng từ từng chữ, thì đó vẫn làm một cơn khủng hoảng mà thôi.

À, mà có lẽ đến lúc ấy các fan hâm mộ sẽ quay ra chỉ trích bộ phim copy y xì nguyên tác mà không có chút sáng tạo nào lắm chứ. Fan mà, họ có quyền. Ý họ là ý Chúa, ai dám cãi.

Tuy chuyển thể là một thể loại phim đỏng đảnh khó nhằn, nhưng thực tế chứng minh rằng đó là một mỏ vàng cho các nhà làm phim, và cả những công ty đứng sau họ. Ai là người có thể quay lưng lại với những fandom hùng hậu sẵn sàng chi tiền cho những thứ mới mẻ, nhất là khi nó thoả mãn niềm ham mê của họ dành cho một nguyên tác nào đó? Ai có thể quay lưng với những bộ phim được săn đón và chờ đợi ngay từ khi nó còn là ý tưởng? 

Đáp án là: Chẳng ai cả.

Khác với những tác phẩm hàn lâm yêu cầu nhiều thời gian và một vốn hiểu biết nhất định (đôi khi cả sức chịu đựng siêu phàm của các dây thần kinh) để hiểu hết, và thường chỉ dừng ở một tác phẩm độc lập, những series truyện giật gân, phiêu lưu giả tưởng hay kì ảo thường đi theo bộ, và mỗi bộ thì thường không ít hơn ba cuốn. Tất nhiên trong khuôn khổ bài viết này, chúng ta không đề cập đến tính tốt xấu của những tác phẩm này hay tôi không hề có ý định chê bai những series dài tập, vì sự thật là tôi phát cuồng vì rất nhiều trong số chúng, chúng ta chỉ đang nói đến tính đông đảo của chúng về mặt số lượng và quy mô. Quy mô độc giả và quy mô của tác phẩm.

Đến đây hãy tưởng tượng. Nếu bạn là một đạo diễn, hay nhà sản xuất, và bạn đang cần một kế hoạch phát triển lâu dài. Lâu dài và thật vững chãi, thì liệu bạn có thể bỏ qua những tác phẩm kể trên hay không? Một thế giới với hệ thống khái niệm được xây dựng hoàn chỉnh và đã được biết đến, những nhân vật mà sự yêu thích hay ghét bỏ dành cho họ đã được thể hiện quá rõ ràng, cùng với đó là hiệu quả về kinh tế đã nhìn thấy trước… quá nhiều lợi ích hiển nhiên để đi đến lựa chọn chuyển thể một bộ truyện thành phim thay vì mất công sáng tạo từ đầu cả một thế giới khác.

Nếu làm một phép thống kê đơn giản, có thể thấy trong 10 năm trở lại đây, đánh dấu bằng sự khởi đầu của Peter Jackson với bộ ba Chúa Nhẫn, danh sách những chuỗi phim (franchise) nổi tiếng qua nhiều phần được biết đến rộng rãi có vẻ được lấp đầy bởi những cái tên chuyển thể nhiều hơn là “hàng tự chế”:  The Hunger Game, Harry Potter, Games of Throne, Divergent hay mới đây nhất là The Maze Runner…

Việc bạn đọc đã biết trước về nội dung chính của cốt truyện cũng như hệ thống các khái niệm (như trò chơi sinh tồn trong The Hunger Game hay lý thuyết phân chia thế giới trong Divergent) tạo ra một sự thoải mái nhất định cho đội ngũ làm phim trong việc thể hiện câu chuyện bằng hình ảnh. Họ không mất quá nhiều thời gian vào việc trình bày cho người xem hiểu logic của chuyện đang xảy ra trên màn ảnh. Nếu người xem muốn hiểu, họ đơn giản chỉ việc mua sách mà đọc, hoặc lười hơn nữa thì tìm kiếm thông tin về nguyên tác trên một chuyên trang nào đấy. Việc xem phim không đơn thuần chỉ là giải trí, đó còn là cơ hội để tìm hiểu những thứ mới mẻ nằm bên ngoài cuộc sống bình thường của họ. Còn việc của đội ngũ sản xuất là kể lại câu chuyện đã được biết đến kia theo một cách ấn tượng nhất có thể. “Ấn tượng” có thể bao gồm xé rào nguyên tác và đẩy nhân vật vào những cuộc hành trình mới đầy bất ngờ.

Tất nhiên, như đã nói ở phần trên của bài viết, việc chuyển thể một tác phẩm cũng gặp rất nhiều rủi ro. Một trong số đó là ý tưởng về câu chuyện nguyên gốc quá mạnh mẽ trong đầu độc giả, tạo thành một dạng “bạch cầu” sẵn sàng tấn công mọi sáng tạo mới được tiếp nhận sau đó. Sự tẩy chay hay ủng hộ này còn quyết định sự thành bại của bộ phim về lâu dài mạnh mẽ hơn bất kì hội đồng phê bình nghệ thuật nào.

Luật bất thành văn là vậy. Phim hot ra rạp, lại là phim chuyển thể thì không sợ doanh thu thấp, ít nhất là trong một tuần đầu tiên, lỗ lãi bàn sau. Về lâu dài, nếu phim được ca ngợi bởi giới phê bình mà không được khán giả yêu thích, nó sẽ lọt top underrated movie, còn nếu nó được yêu thích rầm rộ mà trái mắt giới phê bình, nó sẽ lọt top overrated. 

Dù chuyển thể là một lối đi an toàn, nhưng về lâu dài liệu nó có phải là một lựa chọn bền vững cho một số thể loại, đặc biệt là dòng phim khoa học giả tưởng và fantasy khi hình như đã quá lâu rồi Hollywood không có một franchise nguyên bản nào ở hai thể loại ấy.  Đã quá xa rồi cái thời James Cameron với Avatar – bộ phim mà chưa biết đến bao giờ khán giả mới được xem tiếp phần hai của nó, “Jupiter Ascending” – một bộ phim viễn tưởng đến từ cặp đôi chị em biên kịch Wachowski bị chê là dài dòng và sến súa... Hollywood đang lục lọi lịch sử vàng son của chính mình với hi vọng tìm ra lối thoát mới cho một thực tại nhàm chán, còn người xem thì dường như đang mất dần sự háo hức khi bước chân vào rạp. 

S.Icarus

 

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

Chúng ta rồi sẽ ổn thôi hay lời thì thầm từ sâu thẳm những suy tư

“Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” là một cuốn sách với kết cấu không quá nhiều bất ngờ, nhưng lại vô cùng nhịp nhàng trong việc đẩy đưa, đánh thức nơi người đọc những bồi hồi thương nhớ.



Gào bắt đầu Chúng ta rồi sẽ ổn thôi bằng cảm giác an toàn, bình yên và dễ chịu. Không còn là Gào – “đấu sĩ” lao vào các cuộc chiến ngôn từ, hiếu chiến và hiếu thắng. Con người ấy hẳn là chúng ta đều biết, nhưng đơn giản, không phải là cô trong cuốn sách này. Cô đã trở thành Gào – “người bảo vệ”, một người quan sát, lắng nghe và chia sẻ với những con người, những cuộc sống vẫn đang diễn ra ngày ngày xung quanh mình. Đằm thắm, dịu dàng, bao dung và cả một chút hoài cổ - đó là Gào chia ở thì hiện tại thể hiện trong phần đầu - “Cảm giác an toàn, cảm thấy bình yên”.
Sau khoảng lặng đủ dài, và đủ sâu để cuốn sách ngay sau đó chuyển mình thành cơn bão. Minh Nhật bước vào Chúng ta rồi sẽ ổn thôi trong tâm trạng cô đơn hoang hoải của một gã cô đơn. Anh sống giữa một thế giới đầy những tạp âm, nhưng không chủ tâm tìm kiếm một giọng nói. Anh chỉ ngồi yên và quan sát, tỉ mỉ mô tả lại những tạp âm ấy bằng những câu từ tuôn ra từ trái tim mình. Vẫn cứ cái vẻ bất cần, vẫn cứ cái giọng điệu nửa gây hấn nữa xoa dịu, vẫn là cái uể oải của một con-mèo-lười Minh Nhật và cái duyên đã theo anh từ ngày đầu cầm bút. Minh Nhật viết phần thứ hai - “Chỉ là những tạp âm” bằng tâm hồn của một gã phiêu bạt. Gã phiêu bạt ấy đã đi quá dài, quá lâu để cần một phút dừng nghỉ, nhưng sự tò mò về cảnh vật trên đoạn đường phía trước lại khiến gã tự nhủ với lòng mình “Chỉ thêm một bước, một bước nữa thôi” và tiếp tục tiến tới. Gã cứ đi, mà không mảy may quan tâm liệu mình có muốn, hay cần đến một người bạn đồng hành.
Minh Nhật và Gào đã tạo ra hai hình ảnh trái ngược về cảm xúc trong nửa đầu cuốn sách. Một người đã chạm được tay vào hạnh phúc trong khi người kia để nó vuột khỏi tay mình; một người luôn chia bản thân ở thì hiện tại và phân tách nó rạch ròi với quá khứ trong khi người kia thì vẫn mãi lơ lửng giữa các mốc thời gian cuộc đời. Một người với đầy những vết thương, còn người kia chính là phương thuốc chữa lành… Nhưng dù đóng vai trò bệnh nhân hay bác sĩ, thì mỗi người trong số họ đều có những vết thương, những góc khuất riêng, để sau cùng tất cả đều thốt lên: “Giá như ai cũng thật sự hạnh phúc như vẻ ngoài của họ”.
Giống như mọi bài song ca sẽ luôn được đẩy lên cao trào và kết thúc bằng sự hòa giọng ở điệp khúc, Chúng ta rồi sẽ ổn thôi khép lại bằng những lá thư qua lại giữa hai đầu đất nước, đầu bên này là Minh Nhật, đầu bên kia là Gào. Không phải tự nhiên mà trong những cuộc điều trị tâm lý, bác ĩ thường yêu cầu bệnh nhân kể về mình. Chỉ khi nhìn thẳng vào quá khứ, vào những sai lầm hay nỗi đau, thì người ta mới thấy được con đường để vượt qua nó. Phần cuối cùng của cuốn sách, “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” – cũng là tựa sách, chính là một “Liệu pháp chưa trị tinh thần” như thế.
Bấy lâu nay người ta vẫn biết Minh Nhật và Gào là hai nhà văn trẻ, mà cụ thể hơn nữa thì cùng bắt đầu sự nghiệp từ một tờ báo tuổi teen. Thế nên trong cuốn sách này, lần đầu tiên họ được thấy Minh Nhật viết cho Gào, và Gào viết về Minh Nhật trong cuốn sách chung của họ. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện cuộc đời mình, những kỉ niệm chung, những suy tư còn giấu kín… một cách bất ngờ và đầy lạ lẫm. Chương cuối cùng của cuốn sách không chỉ khiến cuốn tản văn viết chung này trở thành một cuộc đối thoại giữa hai tâm hồn thay vì hai cuộc độc thoại của nhà văn với những độc giả trong tưởng tượng, nó còn khiến người ta nhận ra đôi điều gì đó, mong manh, hư ảo, rất khó để gọi tên, nhưng cảm giác về nó thì rất thật.
Chàng trai đi khắp nơi, chỉ để đắm chìm trong những kí ức xưa cũ. Anh chưa hề già, anh chỉ vô tình để quên đâu đó niềm vui của tuổi trẻ. Cô gái đặt chân đến một thành phố khác, tìm kiếm sự lãng quên, và cô đã tìm được một thứ còn vô giá hơn sự lãng quên hằng mong muốn ấy. Họ dường như sống ở hai thế giới khác biệt: cô gái với gia đình nhỏ yên ấm, còn chàng trai vẫn cứ loay hoay với cuộc đời mình. Đó là chân dung những “người quan sát và kể lại” trong cuốn sách này. Họ vẫn là họ, trong những thế giới riêng, với những vấn đề riêng, nhưng hai thế giới đó đã cắt qua nhau. Trong khoảng giao cắt của tâm hồn ấy, họ nhìn vào thế giới của nhau, chạm tới những vết thương, và cùng nhau tìm ra một phương thức để chữa lành.
Và rồi từ thẳm sâu của những sẻ chia thấu hiểu ấy, lời an ủi dịu dàng cất lên: Chúng ta rồi sẽ ổn thôi!
S.Ikarus

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Absolutely Anything hay tai hoạ từ cái vẫy tay thần kì


Độc đáo và đầy bất ngờ, bộ phim hài đến từ xứ sở sương mù này sẽ mang đến cho bạn một trải nghiệm hài hước đầy mới lạ.

Có một quy tắc rõ ràng tại các phòng vé. Những phim dự đoán ăn khách hoặc đã ăn khách (trên thị trường quốc tế) sẽ có một lịch chiếu dày đặc, trải dài suốt các khung giờ đẹp, phòng chiếu lớn. Từ đó suy ngược lại, những bộ phim có lịch chiếu “tréo nghoe” vô cùng, suất chiếu thì lẻ tẻ, thời gian chiếu ngắn ngủn và thường được chiếu trước tiên ở các cụm rạp xa trung tâm thì rất có khả năng chỉ được nhập về để: 1) Thăm dò thị trường và 2) Lấp chỗ trống các giờ vắng khách.

Poster phim

Absolutely Anything với sự tham gia của Simon Pegg cũng không may lọt vào danh sách những phim một ngày ba suất chiếu vào những khung giờ buồn cười ấy. Khán giả đến rạp vào khung giờ dở dang, nhìn bộ phim như một trong các lựa chọn bất đắc dĩ hiện ra trên bảng giờ chiếu, rồi mua vé. Thế nhưng Simon Pegg và Absolutely Anything có cách của riêng mình để biến những lựa chọn đầy tính cưỡng ép kia thành một cuộc vui tưng bừng. Và giống như cái tên tiếng Việt của phim, Cầu được ước thấy, Absolutely Anything đã trụ lại được hai tuần giữa cơn bão của Inside Out, Hitman và một vài cái tên lớn khác.



Xin giới thiệu Neil “quyền năng” và chú chó Dennis

Khán giả khó tính ngay từ khi xem trailer của bộ phim đã có thể thấy Absolutely Anything khai thác cốt truyện một người đàn ông được ban tặng sức mạnh của Thượng Đế quen thuộc từ thời Bruce Almighty – bộ phim đã gắn liền nó với tên tuổi của Jim Carrey. Điều khác biệt trong câu chuyện lần này là sức mạnh của Neil Clarke (do Simon Pegg thủ vai) đến từ một hội đồng sinh vật trí tuệ cao hay thứ gì đó giống thế nằm bên ngoài vũ trụ, còn của Bruce đến từ một vị Thượng Đế thực sự. Và một điểm khác biệt nữa, nếu bạn thực sự quan tâm, Neil là người Anh, còn Bruce là một anh chàng Mỹ chính hiệu.
Bạn sẽ tự hỏi, khác biệt về nhân vật thôi thì có liên quan gì đến nội dung phim không? Đáp án là có. Rất nhiều.

Neil Clarke là một giáo viên trung học. Anh được phân công phụ trách một lớp toàn học sinh cá biệt thích làm tất cả mọi việc trong lớp – trừ việc học. Công việc làm anh chán ngán, thầy hiệu trưởng làm anh chán ngán, sự lè phè vô tổ chức của anh làm anh chán ngán, anh bạn đồng nghiệp giáo viên dạy Hóa cũng làm anh chán ngán… Chỉ duy có cô hàng xóm xinh đẹp ở tầng dưới là khiến Neil cảm thấy cuộc đời mình có chút hương vị. Đời Neil chắc hẳn sẽ đều đều trượt dài tới kết như thế nếu một ngày kia anh không đột ngột được ban cho năng lực đặc biệt biến mọi thứ anh muốn thành sự thực chỉ bằng một cái vẫy tay.
Không hề biết đến lời trăn trối kinh điển cha nuôi của chàng Người Nhện Peter Parker thốt lên trước lúc qua đời: Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao, Neil cùng cái vẫy tay đầy quyền năng của mình bắt đầu công cuộc làm rối tung cuộc sống của chính anh và những người xung quanh mình.


Simon Pegg trong vai Neil Clarke và Neil Clarke trong vai Enstein

Absolutely Anything là một bộ phim dễ thương, và duyên dáng. Thưởng thức bộ phim này, bạn sẽ không phải nhăn mặt vì những màn ói mửa hay “sản phẩm thừa” tung tóe khắp nơi cùng những tình tiết bị dàn dựng cường điệu một cách lố bịch hay bất cứ thứ gì thường thấy làm bạn cười sặc sụa. Bộ phim này là chính nó, mọi thứ đều ở mức bình thường, ít nhất là “bình thường” trong tầm quan sát của các nhân vật chính. Nhưng sự bình thường ấy bản thân nó đã là thứ bất thường mang nét hài hước châm biếm sâu sắc, tự động khiến bạn bật ra tiếng cười mà không cần một cọng lông vũ cù dưới bàn chân.


Người ta khó mà kìm được tiếng cười khi thấy Simon Pegg trong cái bộ dạng nhức mắt này

Chúng ta có một hội đồng sinh vật trí tuệ cao luôn băn khoăn vì lí do gì mà các giống loài luôn giới thiệu dân tộc mình trong bộ dạng khỏa thân, coi đó là biểu hiện của sự thấp kém trong khi chính họ là bốn sinh vật trần truồng ngồi quanh một màn hình điện tử, gọi nhau bằng những cái tên ẽo uột của người Trái Đất mà chính họ cũng không hiểu. Chúng ta cũng có một anh chàng Neil nọ tự hào vì đã biến chú chó của mình thành một “sinh vật có trí thông minh”, để rồi đần mặt ra hết lần này đến lần khác khi nhận ra mình rốt cuộc cũng chẳng thông minh lắm… Mượn danh một nền văn minh phát triển cao hơn hay tự nhận mình giỏi hơn, khỏe mạnh hơn, ưu việt hơn, thậm chí chỉ là… đẹp hơn kẻ khác để phán xét họ, buộc họ tuân theo những ý muốn cá nhân của mình là một vấn đề không còn mới. Nhưng sự cũ mòn ấy đã được che giấu khéo léo và hé lộ nhịp nhàng trong suốt chiều dài bộ phim. Để đến khi khán giả thốt lên tiếng “Ơ” ngỡ ngàng, thì họ đã chẳng còn đường lui nữa. Họ đã bị cuốn vào bộ phim, không thể trốn thoát.

Cộng đồng sinh vật trí tuệ bậc cao và… ở truồng

Tất nhiên khi trong một bộ phim có xuất hiện một cuộc tình, thì băn khoăn của khán giả phần lớn sẽ nhằm vào việc giải đáp thắc mắc cuối cùng cặp đôi ấy kết cục sẽ ra sao. Phải nói trước là các nhân vật sẽ nhận được thứ họ xứng đáng. Nhưng để chạm được tay vào phần thưởng ấy, thì trước hết họ phải tìm cách sắp xếp lại tất cả những hỗn độn do mình gây ra trước đã.
Sau vô số những cái phẩy tay “vô tình” và “hữu ý”, cố gắng sửa chữa mọi thứ hay chỉ đơn giản là cho có vẻ có trách nhiệm với thế giới này (trước khi trượt dài trong ham muốn của bản thân), Neil kẹt lại trong mớ bòng bong do chính mình gây ra, loay hoay tìm cách thoát thân mà không được. Và chỉ đến khoảnh khắc này của bộ phim, người xem mới được chứng kiến một màn “tình cảm” thực sự – đủ chiều sâu cảm xúc để khiến họ nhớ mãi, đủ căng thẳng để khiến họ chau mày, và cũng là pha hài hước cuối cùng trước khi bộ phim khép lại.


Mối “quan hệ tay ba” rắc rối trong phim

Như người ta nói, người ngoài cuộc luôn có những đánh giá khách quan hơn về một vấn đề, nếu bạn đang gặp phải một vấn đề khó khăn, ví dụ như Neil với thứ tưởng là quyền năng hóa ra lại là gánh nặng, thì bạn sẽ làm gì? Đáp án của Absolutely Anything là: thay vì cố tìm đường từ bên trong, hãy nhờ ai đó bên ngoài giúp bạn. Anh chàng Neil đi đến quyết định trao quyền năng của mình cho người “có vẻ sáng suốt hơn”.  Ơn trời, anh đã có một quyết định đúng đắn và lớn lao đầu tiên sau 80 phút hỗn loạn.

Trong một đoạn phỏng vấn ngắn, khi được đặt câu hỏi nếu thực sự sở hữu quyền năng cầu được ước thấy chỉ trong một cái vẫy tay, anh sẽ muốn tặng nó cho ai, và lí do của lựa chọn ấy, nam diễn viên Simon Pegg đã không ngần ngại trao nó cho vợ mình. “Bởi cô ấy là người sáng suốt, và cô ấy sẽ biết mình phải làm gì với nó” – đó là lí do của Simon, và có lẽ là tất cả chúng ta sau khi đã tự phá tanh bành cuộc đời chính mình. Còn với chàng Neil, dù có là bất cứ lí do gì, thì ít nhất tương lai của anh và cả nhân loại đã được bảo đảm sau sự lựa chọn ấy. Tất nhiên, vẫn phải chú thích, theo một cái cách chả ai ngờ đến.


Vai diễn chú chó Dennis đánh dấu lần xuất hiện cuối cùng của nam diễn viên Robin Williams trên màn ảnh

Luôn có thứ gì đó để liên tưởng, mọi thứ đều có ẩn ý sâu sa, tiếng cười không chỉ cất lên dành cho những nhân vật khốn khổ đang loay hoay trên màn ảnh, mà sẽ theo chân khán giả ngay cả khi bộ phim đã kết thúc, trở thành một phần góc nhìn của họ đối với thế giới xung quanh… Absolutely Anything đã mang đến cho khán giả thấy nét đặc trưng trong những màn tấu hài kiểu Anh – vốn còn khá lạ lẫm với khán giả Việt. Một kiểu tấu hài dễ gây nghiện với những ai đã từng thưởng thức nó.

S. Icarus



Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

The paper airplane summary





The Paper Airplane told a story about two teenage girls – who both are lesbian and fall in love with the other. The girl who appears like a boy name Han (17 years old), the other name Uyen (16 years old).
Han and Uyen go to the same school, where Khoa – Uyen’s older brother also studies. At the beginning of the film, Uyen and Khoa are going out of the school gate. They’re chatting. Uyen see Han – is waiting for her nearby, and throw a green paper airplane to Han then run to her with a happy smile. Khoa saw it, but he thought it was simply friendship.
Uyen gives Han a bookmark as a secret signal of her love by put it in Han’s book and don’t let Han know it. Uyen also draws a part of heart into Han’s back.

 One day, at the school yard, Khoa saw Uyen expressing her love to Han (by throwing a green paper airplane to the balcone where Han’s standing) and he was being taunted by a group of boys about the sexual of his elder sister. Khoa got angry and decided to do something to protect Uyen and her future.

Uyen didn’t know anything about Khoa’s thought. She and Han still sink in their little happiness.

Khoa started to follow Uyen to her tutorial class. During the class, Han – sitting behind Uyen and Khoa, use her finger to draw a part of heart to Uyen’s back – like what she did before. Uyen smile happily, write something to the paper she tear from her notebook and plan to sent it to Han. But Khoa sees that and take the paper from Uyen, throws it away and tell Uyen she should concentrate to her study, not the other stuff. Uyen replies that the person who loss concentrate is Khoa, not her ‘cos Khoa has followed her to her class. Khoa bangs on the table and goes away, after scouling at Han.

Han and Uyen are acrossing the school yard. They cross a group of mean girls. Those girls glare at them, mumble something to the others. Unexpectedly,  many water-balloons being thrown to Uyen and Han – which didn’t noticed. Uyen screams. Han speedily holds Uyen, protect her from being wet by the popping balloons. Han’s uniform is completly wet and show off the tank top she wore inside.

They decided to go to Han’s home. Han’s mother, who is a author, greets them at the back door. Han introduce Uyen as her girlfriend. Han’s morther smiles to Uyen indulgently. Uyen fells a bit nervous but Han’s mother cheers her up, and ask Uyen to be normal as she was at her house. Han takes Uyen to her room. They talk a bit about Han’s morther. Uyen is so susprise because Han’s mother’s attitude. Han answears to her that her mother is a strange person who can’t love another man. Uyen sees a guitar and ask Han to play a song for her. Han accepts. After playing a song, Han realizes that Uyen had fall in sleep. Han lies down next to her, touchs her hand and sleep.

The next morning, Uyen returns her home and try to come in silently, but Khoa is waiting for her till midnight. Khoa got angry and yelling at Uyen. Uyen said back that even her parent didn’t care for her, Khoa don’t have to do that. Khoa is shocked, he told Uyen that she is so nauty and then go away. Uyen mumbles “Sorry” to Khoa, but he don’t look back.

  At Uyen’s gate, Uyen tries to unlock the door but she fail. Uyen is very wonder. Khoa comes after her and told that he had changed the key. The next time, if Uyen wanna go anywhere, she can ask Khoa and he will drive her. Uyen got angry. She throws the key to Khoa and runs back inside the house, to her room. Uyen slamps the door loudly.

Khoa sit in front of the closed door, tries to talk to Uyen. He convinces Uyen that the relationship between Uyen and Han is something not formal, asks Uyen to think about her future. Uyen asks Khoa what to do. Khoa keeps silent. Uyen knows Khoa don’t have the answear. She told Khoa to let everything nature, but Khoa refuse. He puts a box in front of the room’s door and leaves.
Uyen opens the door and sees the box. She opens and realizes that is a Leningrad watercolor box. Uyen closes the box and returns it to where it was.

At Han’s house, Han is playing her guitar. All around her are a dozen of green paper airplane, the book she still read with the bookmark form Uyen.

Back to Uyen’s room. Uyen is sitting in front of the window, in the middle of her painting and her old watercolor box. Uyen picks up a green paper and wraps a paper airplane. The she flies it over her window, to the sky.

An another day, Han is walking in the school yard when a green paper airplane drops right her feet. Han looks around to find the owner of the airplane but suddently, Uyen run to Han and hold her from the back.

Han and Uyen escape to the lake side behind their school. Uyen throws her green paper airplane and tells her said story. Han tries to cheer her up, but Uyen told Han, Han is also her wish, a wish that won’t come true. Han rolls up Uyen’s hair, wishpers to her ear. Uyen smile happily. But unexpectly, Khoa appears. He strongly pulls Uyen’s arm and ask Uyen why she be here. Uyen refuses Khoa’s act and yells at him. Khoa hit Uyen. Han push Khoa off and shout out to Khoa’s face. Khoa relpied to Han that this is the story of the normal, and Han don’t have right to attend. Han shocks. When Khoa pulls Uyen away, Han tries to hold Uyen’s hand but she can’t.
This night at Uyen house, Khoa tries to take care of Uyen’s wound, but Uyen refuses. Khoa announces that their parent are preparing for Uyen to study abroad. Uyen asked Khoa so that they can throw Uyen away. Khoa saids ‘cos everyone want the best thing for Uyen and they all want Uyen to forget about Han. Uyen smiles sadly and tolds Khoa she is not a machine that can be repair everytime it went wrong. Uyen begged Khoa to accept her relationship with Han but Khoa still refused. Uyen saids he is much to be pitied. Khoa smiles sadly and saids he is much to be pitied ‘cos he can’t protect his sister. The Khoa leaves. Uyen is left alone in the living room. Her eyes stops at the cutting knife on the table.

At Han’s house. Han is lying on the sofa. Her mother is typing nearby. Han asked her mother why she easily acept Han’s sexual. Mom don’t answear. Han keeps continue asking what she gonna do next. Mom stops typing and said: “Everyone all wanna protect what they love most. What do you think bout my new book’s quotation?”. Han looks at her mom and smiles slightly. Her phone rings. It’s Uyen on the wire. Uyen is crying. She said that she had committed a suicide but finally fail. She gonna escape and ask Han to join. Han is really confuse.

At Uyen’s house, Uyen is sitting in the badroom. Inside her wrist, there are some wound which cause by the cutting knife dropped nearby.

Night, at the bus stop. There are many bus came and gone, but she still sitting there, holding her cell phone and cry. Unexpectedly, from nowhere, a blue paper airplane landed right next to her. Uyen looks at the airplane, then looks at the sky. A hundred of blue paper airplane are landing to her. Uyen smile.
<voice off: Can I protect my most valuable thing?>

End. 

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

Project ICON – Cuộc tẩu thoát chưa từng thấy trong truyện tranh Việt Nam


phototakenbyStongIcarus
Phiên bản phổ thông của cuốn sách

Đinh Việt Hương - cô gái không có gì nổi bật một ngày kia đột ngột được viếng thăm bởi vị khách lạ với thân thế không rõ ràng. Vị khách mang đến cho Đinh Việt Hương thông báo cô đã được lựa chọn ngẫu nhiên để trở thành một trong số những người chơi của chương trình truyền hình thực tế với tổng trị giá giải thưởng lên tới 20 tỉ đồng.
Trước một số tiền khổng lồ dẫn tới cơ hội đổi đời mở ra ngay trước mắt, ai là kẻ sẵn sàng nói lời từ chối? Hương và bố lên đường tới Hà Nội, trở thành thí sinh chính thức của cuộc chơi. Thế nhưng ngay tại đây, một loạt các biến cố đã xảy ra đẩy cô vào vòng xoáy của những mánh khóe, những âm mưu trùng điệp được giấu dưới vỏ bọc của một trò chơi tưởng chừng vô hại.

Trong một thời điểm mà khán giả đã “no nê” trong những bộ truyện Việt kiểu “con nhà lành” – chủ yếu khai thác những chủ đề quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày như chuyện bạn bè, chuyện trường lớp, chuyện yêu đương ngọt ngào… thì Project ICON chính là trường hợp cá biệt tự bứt mình ra khỏi hướng đi quen thuộc ấy. Một bộ truyện với cốt truyện vô tiền khoáng hậu tự mình mở ra một hướng đi mới, đen tối hơn, trần trụi hơn. Nhưng những người đã từng đọc những trang đầu tiên của bộ truyện sẽ phải chấp nhận một sự thật: cái gai góc ấy chính là thứ tạo nên sức hút của bộ truyện.
Ở một mức độ nhất định, thế giới của Project ICON giống một trò chơi nhập vai đối bới độc giả. Còn gì tuyệt vời hơn khi thành phố mình đang sống trở thành chất liệu cho một câu chuyện phiêu lưu giả tưởng – mọi thứ sẽ vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm theo một cách đầy háo hứng. Đôi lúc, giữa những trang truyện của Project ICON, ta nhận ra chính xác một góc phố, một ngôi nhà quen thuộc mà ta cũng đã từng đi ngang qua giống các nhân vật. Đó là lúc mà ranh giới giữa thực tại và hư cấu hòa lẫn vào nhau, đưa độc giả vào một thứ ảo giác rằng họ đang thực sự trở thành người đồng sự bên cạnh cô gái Đinh Việt Hương bộc trực thẳng thắn, dấn thân cùng cô bước vào hành trình xé bỏ những bức màn âm mưu đang che phủ cuộc chơi lớn. Nhờ vào ưu thế “made in Vietnam” này mà tính trải nghiệm của độc giả với Project ICON cũng cao hơn, khiến họ cảm thấy gắn bó hơn với nội dung câu chuyện.
phototakenbyStrongIcarus
Bản giới hạn và bản thường
(Hack của backer mang về chụp xong phải đem trả ngay =))
Project ICON được mệnh danh là một “Liar Game” của Việt Nam. Mọi phân tích sâu hơn về luận điểm này sẽ dẫn tới việc vô tình tiết lộ một số tình tiết chính trong bộ truyện. Tuy nhiên có thể nói, vế so sánh này là đáng tin cậy, bởi cốt truyện của Project ICON được xây dựng hết sức công phu bởi tầng tầng lớp lớp những âm mưu đen tối. Chân dung kẻ đứng sau những âm mưu ấy – con nhện giăng lưới bẫy, vẫn là một bí ẩn.  Và thú vị hơn nữa, là song song với việc lật mặt nhân vật, họ phải xoay sở tìm cách bảo toàn mạng sống của chính mình. Trên đe, dưới búa, đó chính là sự tàn khóc của cuộc thi V-ICON mà các nhân vật chỉ có thể nhận ra khi mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Điểm thú vị của Project ICON, cũng như nhiều tác phẩm thuộc thể loại này, đó là việc bản thân Đinh Việt Hương và những thành viên khác trong đội của mình đều có những câu chuyện sườn của riêng mình – phần bị giấu đi trả lời cho câu hỏi “Tại sao họ lại ở đây?”. Trong một số trường hợp, bao gồm cả Project ICON hoặc không, biết được nguyên do ấy chính là đã nắm được trong tay chìa khóa để giải mã mê cung tử thần đang giam hãm mình, bởi đơn giản, mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó.
Theo chân các nhân vật, cùng họ lật tẩy các âm mưu và khám phá ra điều bí ẩn trong chính cuộc đời mình là một trải nghiệm đầy hưng phấn. Độc giả gắn bó với một bộ truyện, từ tập này tới tập khác, đào xới từng chương, từng câu thoại hay khung  hình chính nhằm đạt được cảm giác hưng phấn ấy. Đội ngũ sản xuất của Project ICON gồm hai tác giả dạn dày kinh nghiệm Vũ Đình Lân và Nguyễn Khánh Dương đã nắm bắt được nhu cầu ấy của độc giả. Cùng nhau, họ đã xây dựng nên một kịch bản với vô số những cú lật ngược tình thế, những bí mật được che giấu kĩ càng được chỉ ra bằng những manh mối không rõ thật giả - đủ phức tạp cho những kẻ ham thích phiêu lưu mạo hiểm, nhưng mặt khác vẫn cung cấp đủ dữ kiện cho những độc giả khác biết được “chuyện quái gì đang xảy ra” trong cuốn sách.
Rùng rợn, li kì, nhiều âm mưu và những bí mật bị che giấu, Project ICON – cuốn truyện tranh “hack não” đầu tiên của Việt Nam sẽ mang đến cho bạn những trải nghiệm về một cuộc tẩu thoát giữa lằn ranh sống – chết ngặt nghèo.


S.Icarus