Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Nàng thơ trên cánh đồng lúa mạch (trích đoạn bị lược bỏ)






Trời tờ mờ sáng. Những cánh cửa sổ màu xanh lá cây cũ kĩ khép hờ. Ánh sáng yếu nhấn chìm cảnh vật trong thứ màu xanh dương kì dị - khiến khung cảnh đoạn hành lang láng bê tông cũ, cũ tới độ những bước chân người đi lại đã mài mòn bề mặt thô nhám thành một mặt phẳng trơn nhẫy, trở nên giống với một bức ảnh bị lọc màu hỏng.
Không gian tĩnh lặng, tới độ xen lẫn giữa tiếng của những chiếc quạt điện đang hoạt động hết công suất lọt qua những cánh cửa sổ màu xanh lá cây, tôi dường như nghe thấy được cả nhịp thở sâu đều đặn của những giấc ngủ yên bình.
Một sự bình thường xa xỉ.           
Tôi nhón những bước chân nhẹ nhàng qua đoạn hành lang. Không khí đầu ngày lành lạnh. Hai cánh mũi tôi hít sâu vào phổi thứ không khí nằng nặng hơi nước ấy. Mọi thứ dường như được tạo nên bằng thuỷ tinh trong suốt.
Những khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi của một ngày mùa hạ. Giống như thành phố vài nghìn dân này, giống như… em.
Tôi đã từng ghét em vào cái lần đầu tiên chúng ta chạm mặt nhau ở cầu thang. Ánh mắt em dành cho tôi lúc ấy giống như cái nhìn mà phần đông con người ở cái thành phố này giành cho tôi. Cái nhìn mà những con thú nhận được từ các du khách đứng quan sát chúng.
Nhưng mọi điều giờ không còn quá quan trọng. Cũng giống như việc hằng đêm tôi vẫn đi qua đoạn hành lang này, đến ngồi trước cánh cửa sắt khóa kín của căn hộ phía trong cùng, đơn giản vì sau cánh cửa ấy là em, bố và mẹ em, trong giấc ngủ mùa hè.
Ở vị trí kì lạ ấy, tôi ngồi và lắng nghe. Lắng nghe sự tĩnh lặng vô hình bao trùm lên khu nhà, lắng nghe những âm thanh của yên lặng, và lắng nghe trái tim tôi trôi về phía em.
Hơn cả những lúc em ở sát bên tôi, hơn cả những lúc chúng ta trò chuyện, tôi thấy yêu mến em vào khoảnh khắc ấy – khi em không ở trước mắt tôi.
Nhưng việc ấy cũng không còn quá quan trọng.
Tôi đặt chậu hoa fuchias xuống, hít một hơi thật sâu cái không khí trong veo như thuỷ tinh, lắng nghe lần cuối cùng âm thanh giấc ngủ bình yên của mùa hạ, vẳng đâu đó là tiếng radio rất khẽ mà ai đó vẫn bật qua đêm. Giai điệu một bản tình ca từ những năm 70 cất lên da diết, đôi chỗ nhoè mờ vì nhiễu sóng.
Một lời chào tạm biệt sau cùng, có lẽ.
 

S.Icarus

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét