Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

[Tạp chí Sành điệu số tháng 11] SPECTRE: Di sản của Craig




Từ năm 2006 đến nay, Daniel Craig đã tham gia vào 4 phần phim về chàng điệp viên diêu hạng James Bond cũng như hàng loạt các sản phẩm ăn theo khác. Nhưng có lẽ giống người tiền nhiệm Pierce Brosnan, bốn phần phim đã là quá đủ với Craig khi mới đây, anh đánh tiếng với báo chí rằng sau “Spectre”, anh đã cạn kiệt ý tưởng cho Bond. 

Tạm gạt sang một bên những suy luận hay phỏng đoán về tương lai của 007 hay Daniel Craig, hãy cùng nhau nhìn nhận lại những dấu ấn mà nam diễn viên đã để lại khi anh sắm vai gã điệp viên đào hoa siêu hạng này.

1, Siêu điệp viên tuổi xế chiều

Xuyên suốt 23 bộ phim và 6 “phiên bản” James Bond, siêu điệp viên 007 luôn được “định nghĩa” là một người đàn ông đang ở tuổi sung mãn (ngoài 40 là một con số ước lượng thích hợp), lão luyện trong ngón nghề tình báo, chiến đấu trên thực địa và cả đánh cắp trái tim các quý cô. 

Nếu so sánh Daniel Craig với những cái tên đã gắn liền với nhân vật James Bond như Pierce Brosnan hay Sean Connery, anh dễ dàng bị đánh trượt bởi yếu tố ngoại hình. Người ta nói Daniel quá lùn, quá già, thậm chí… quá xấu để đảm đương được vai diễn này. Nhưng khán giả cứ mặc sức chê bai khi cố áp Daniel vào khuôn mẫu đã có sẵn, còn Daniel, anh tự tạo ra một Bond khác, vẫn “là James Bond”, nhưng được khai mở ở những khía cạnh tăm tối ít ai nhận ra.

Đó là một gã đàn ông với khuôn mặt lầm lì, nhưng đôi mắt màu xanh lơ buồn bã luôn rực lửa. Trái tim gã là một vùng đất hoang chìm trong sương mù – nơi mà nỗi cô đơn và bóng đen quá khứ luôn ngự trị, làm khô héo bất kì hạt mầm hạnh phúc nào toan bám rễ đâm chồi. Gã là một người đàn ông cô độc trưởng thành từ một đứa trẻ bị buộc phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau. Gã là Bond – James Bond. Với mọi người, gã là một siêu điệp viên, nhưng với bản thân mình, gã chỉ còn là một người đàn ông rệu rã.

Hình ảnh James Bond mà Daniel Craig xây dựng trong bốn phần phim, đặc biệt trong SkyfallSpectre vô cùng lạ lẫm. Nhiều người sẽ thất vọng, nhưng đây là lần hiếm hoi ta có cơ hội được nhìn sâu vào tâm hồn nhân vật mà mình ngưỡng mộ, để thấy được rằng hoá ra gã điệp viên siêu phàm, kẻ luôn chiến thắng mọi kẻ thù nguy hiểm kia, khi đối mặt với thời gian, với nỗi đau, và với cả quá khứ huy hoàng đã bỏ gã lại, cũng trở nên đáng thương như bao người bình thường khác. 

Daniel Craig, hay James Bond, tự “đưa tang” chính mình trong suốt bốn phần phim bằng vô vàn những bóng ma trở về từ quá khứ, bằng những cái chết gián tiếp giết đi một phần con người anh, bằng những kẻ thù luôn biết cách tấn công anh bằng những đòn tâm lý hiểm độc nhất. Một phiên bản James Bond cô độc và u tối giúp Daniel Craig tự đánh dấu mình trong lịch sử hơn 50 năm của dòng phim. 

2. “Một nhẫn chúa thống trị tất cả…”*

Trong Spectre, Bond dấn thân vào cuộc truy tìm tung tích một kẻ lạ mặt theo di nguyện của M. Cuộc truy lùng này dẫn anh đến chỗ sa chân vào tổ chức tên Spectre với dấu hiệu nhận biết là chiếc nhẫn khắc hình bạch tuộc. Chiếc nhẫn này cũng chính là vật chứng bất hạnh buộc anh phải xới tung quá khứ đau buồn còn chưa kịp chôn sâu đóng chặt từ tử địa Skyfall.

Tạo nên tính liên kết về cốt truyện hay nhân vật giữa các phần phim đang là một xu hướng thịnh hành. Nhưng thay vì khiến từng phần phim một liên kết với nhau theo chuỗi mắt xích, bốn phần phim về 007 trong giai đoạn của Daniel Craig lại tung ra trước ba “quân cờ” đơn lẻ, ba kẻ phản diện dường như không có liên hệ gì đặc biệt với nhau. Sự xuất hiện của những kẻ ấy chỉ có giá trị khi “trùm cuối” xuất hiện và kết nối tất cả, như những chiếc chân đơn lẻ nối liền với cơ thể phía trên nó. Đây  là lúc con bạch tuộc thành hình và siết chặt con mồi của nó lần cuối cùng. Và con mồi ấy chính là James Bond. 

Sự phân bổ về mặt ý tưởng này của Spectre cũng như ba phần trước đó gồm Casino Royale, Quantum SolaceSkyfall sẽ giữ được sự hào hứng của khán giả tới những phút cuối cùng. Nhưng mặt khác, sự gọn ghẽ đến kì lạ này cũng là lời tiên đoán một chương nữa trong lịch sử rất dài mà Ian Fleming là người chắp bút của James Bond sắp khép lại cùng với ngọn lửa nhiệt huyết dành cho nhân vật của Daniel Craig đã lụi tàn. 

Nhưng ít nhất, giống như Christian Bale đã làm với nhân vật Bruce Wayne trong Batman trilogy, Daniel đã hoàn thành trọn vẹn một chặng đường cùng nhân vật của mình, với mở đầu và kết thúc tạm cho là trọn vẹn. 

3. Và một chương chưa từng có trong cuộc đời James Bond

Đó là chương truyện nên được đặt theo tên tác phẩm lừng danh của Ernest Hermingway với tên gọi “Giã từ vũ khí”. Đây là chương đầu tiên, và duy nhất trong suốt bốn phần phim viết về tương lai, mở ra bằng cảnh James Bond và Bond girl cùng ngồi bên nhau trên băng ghế trước chiếc xe hơi được Q phục chế lại từ chiếc xe “chỉ còn vô lăng”, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mới, không thể đoán trước, không giống bất cứ điều gì từng xảy ra trước đây trong cuộc đời họ. 

Nhưng điều thú vị nhất của chương mới này là gì? Là cuối cùng trong bốn phần phim dài đằng đẵng, đã có một Bond girl thoát kiếp bạc mệnh, là cuối cùng James Bond đã rũ được bóng ma quá khứ khỏi đôi vai, hay sự hào hoa và liều lĩnh vẫn chảy trong Bond ngay cả khi anh đã sẵn sàng bỏ lại sau lưng tất cả? Đó là một câu hỏi nhiều lựa chọn, nhưng phương án thứ ba cũng không phải lựa chọn quá tệ để bắt đầu một chương mới trong cuộc đời.

Anh Phan.

*trích thơ từ “Chúa Nhẫn”



Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

[Dịch] Fearless - Cornelia Funke (Chương 2)







Chương II -  THẾ GIỚI NGƯỢC

Phòng đấu giá nằm ở tầng thứ 13. Tường ốp gỗ, mười hai hàng ghế, một người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa tích vào tên của Jacob trong một bản danh sách rất dài với một nụ cười lơ đãng. Jacob nhận cuốn catalogue người đàn ông đưa mình và dừng lại ở một vị trí gần cửa sổ. Phía bên ngoài, những khối nhà đan xen vào nhau như cánh rừng rậm rạp, xa khỏi những toà nhà ấy, giống như những mặt gương sóng sánh, là hồ Lớn. Anh mới từ New York đặt chân đến Chicago vào buổi sáng hôm ấy, một khoảng cách đáng kể sẽ tốn đến một tuần di chuyển bằng xe ngựa. Bên dưới anh, ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh từ muôn vạn những ô kính cửa và mái nhà mạ kim loại. Nếu xét về vẻ đẹp, thì thế giới này sẽ dễ dàng cạnh tranh với một thế giới khác bên kia mặt gương, và Jacob ngay lập tức thấy nhớ nhà.
Anh ngồi xuống một cái ghế và bắt đầu quan sát những khuôn mặt xung quanh. Rất nhiều trong số đó gợi cho anh cảm giác thân thuộc: người định giá đồ cổ, người quản lý viện bảo tàng, nhà sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật. Cũng giống như anh, họ đều là những kẻ săn kho báu, ngay cả khi những kho báu của thế giới này không chứa đựng ma thuật giúp họ sống trường sinh hay trẻ đẹp.
Cái chai, vật mà Jacob theo dấu tới tận căn phòng này, được liệt kê trong cuốn catalogue vật phẩm đấu giá, kẹt giữa một chiếc ấm pha trà Trung Hoa và chiếc trống lắc bằng bạc từng thuộc quyền sở hữu của con trai một vị vua Anh quốc. Đứng giữa những món đồ khác, cái chai chỉ giống như một vật vô thưởng vô phạt, điều này khiến Jacob dấy lên hi vọng nó sẽ không lọt vào con mắt của bất kì một người đưa giá nào khác. Nước thuỷ tinh sẫm màu của cái chai được bảo vệ bởi một chiếc túi da có vẻ được may thủ công, cổ chai được niêm phong bằng sáp.
CHAI CỔ CÓ NGUỒN GỐC TỪ SCANDINAVIAN, ĐẦU THẾ KỈ THỨ 13 – đó là những gì người ta đã mô tả bên dưới bức ảnh chụp cái chai trong cuốn catalogue. Chính xác từng từ với phần giới thiệu của Jacob khi anh bán chiếc bình này cho một người thu mua cổ vật ở Luân Đôn. Ngày đó, anh chỉ việc bán chiếc bình đi là một ý hay để giải phóng chiếc bình và thứ mà nó đang giam giữ. Ở phía bên kia của chiếc gương, trả tự do cho thứ ở trong chiếc bình là một việc nguy hiểm chết người, nhưng ở thế giới này, cái chai chỉ là cái một cái chai vô hại chứa không khí, và vị thần kia không khác gì một đám không khí vô định hình nằm giữa lớp vỏ thuỷ tinh nâu sẫm.
Cái chai đã qua tay rất nhiều vị chủ nhân từ khi Jacob đem bán nó. Phải mất gần một tháng anh mới lần ra được tung tích của nó – anh không còn nhiều thời gian để phung phí. Trái táo trị thương, suối Trường Xuân… anh đã tiêu tốn nhiều tháng trời để tìm kiếm những mục tiêu không khả dụng. Cái chết vẫn đang đè nặng lồng ngực anh. Đã đến lúc anh phải thử một phương pháp mạo hiểm.
Vết sẹo hình bướm ma phía trên trái tim anh, ngày qua ngày càng thêm đậm nét – đó là sự trừng phạt của Hắc Tiên dành cho những kẻ dám thốt ra tên nàng. Em gái của Hắc Tiên đã thì thầm vào tai Jacob tên của chị gái mình giữa những chiếc hôn. Chưa có người đàn ông nào phải chịu sự hành quyết dịu dàng hơn thế. Bị bội tình. Đường viền màu đen tạo thành hình con bướm ma là gợi nhắc đến tội ác đã gây ra cái chết của anh.
Người thu mua đồ cổ đã được Jacob bán cho một chiếc bình thuỷ tinh được tiên chế tác nhiều năm về trước mỉm cười với anh từ hàng ghế đầu tiên (Cô ta đã đổi lấy nó bằng pha lê Ba Tư). Jacob đã mang rất nhiều báu vật qua tấm gương, bán lấy tiền chi trả học phí cho Will hay trả tiền khám bệnh cho mẹ. Tất nhiên, không một khách hàng nào của anh mảy may nghi ngờ việc anh bán cho họ món đồ từ thế giới khác.
Jacob liếc đồng hồ và bồn chồn nhìn về phía người điều khiển cuộc đấu giá. Bỏ qua món đồ đó đi! Thời gian của anh đang cạn. Anh thậm chí còn không biết mình còn trong tay bao nhiêu thời gian. Nửa năm, có lẽ ít hơn…
Cái ấm trà hoàng gia được bán với một mức giá cao đến kì cục, nhưng, đúng như Jacob mong đợi, cái chai không tạo được hứng thú cho những người trả giá khi nó được bày trên bàn. Jacob gần như chắc chắn anh sẽ là người ra giá duy nhất, cho tới khi một cánh tay đột ngột giơ lên cách sau anh vài dãy ghế ngồi.
Người ra giá còn lại có dáng vẻ nhỏ thó của một đứa trẻ. Số kim cương trên những ngón tay ngắn của gã chắc chắn đáng giá hơn tất cả những món đồ được đem đấu giá hôm nay cộng lại. Máu tóc ngắn của gã ta đen kịt như lông quạ, thế nhưng trái ngược với mái tóc trẻ trung lại là khuôn mặt già nua cằn cỗi. Và nụ cười mà gã ném cho Jacob ngầm ý gã ta biết rất nhiều.
Vô ích thôi!
Jacob đã bán được một vốc đầy tiền xu bằng vàng để chuẩn bị cho buổi đấu giá này. Những cuộn chi phiếu anh thu về từ đống xu ấy có vẻ như nhiều hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Ban đầu, Jacob không dự định tiêu nhiều tiền đến như vậy cho cái chai. Thế nhưng mỗi khi anh nâng mức giá lên, thì người lạ mặt cũng lặp lại hành đồng tương tự, và Jacob cảm thấy tim mình đập những nhịp giận dữ hơn theo mỗi con số mà người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra. Một đợt sóng xì xào dâng lên khắp căn phòng khi giá của chai đã đạt đến một con số tương đương với giá của cái bình trà hoàng gia lúc trước. Thêm một người ra giá nữa tham gia vào cuộc chạy đua, không giúp được gì nhiều ngoài việc khiến giá bán chiếc lọ vọt lên cao hơn lúc trước.
Bỏ cuộc đi, Jacob!
Rồi sao nữa? Anh không có bất kì manh mối gì về thứ mình đang kiếm tìm, ngay cả việc nó đang nằm ở thế giới này, hay vẫn còn lưu lạc ở thế giới bên kia. Những ngón tay Jacob vô thức tìm kiếm chiếc khăn mùi soa bằng vàng nhét trong túi. Nhưng ở đây, ma thuật của chiếc khăn hoàn toàn vô hiệu, cũng giống như sức mạnh của sinh vật bị nhốt trong cái chai kia. Mặc kệ đi, Jacob. Ngay khi họ nhận ra mày không đủ khả năng chi trả cho món đồ, thì mày đã cao chạy xa bay về phía bên kia tấm gương rồi.
Cánh tay Jacob lại giơ lên một lần nữa, dù cái giá mà người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra làm dạ dày anh quặn lên. Một cái giá trên trời, ngay cả khi nó dùng để đổi lấy tính mạng của chính anh. Jacob liếc mắt về phía đối thủ của mình. Đôi mắt đáp trả ánh nhìn của anh có màu lá cây, như nền cỏ mới cắt. Gã đàn ông nhỏ thó đưa tay chỉnh lại cà vạt và tặng Jacob thêm một nụ cười, và bàn tay đầy nhẫn của hắn hạ xuống.
Chiếc búa của người điều khiển cuộc đấu giá nện xuống, và Jacob cảm thấy cơn chóng mặt hoà cùng cảm giác nhẹ nhõm phần nào khi anh lách qua lối đi giữa những hàng ghế. Một nhà sưu tập ngồi ở hàng ghế đầu tiên đã trả mười ngàn đô la cho cái trống lắc bằng bạc. Một kho báu, ở cả hai phía của chiếc gương.
Nhân viên thu ngân đang toát mồ hôi đầm đìa bên trong chiếc áo khoác màu đen, và khuôn mặt xanh xao của cô nàng thì rõ ràng trắng bệch những phấn.
Jacob tặng người thu ngân một nụ cười chiến thắng mãn nguyện khi anh đẩy chồng tiền về phía cô. “Tôi hi vọng đây sẽ là một khoản ứng trước được chấp nhận?”
Anh bỏ thêm ba đồng vàng – một khoản lót tay phổ biến ở thế giới bên này. Hầu hết những người đấu giá thường cho anh là mù dở khi không hề biết giá trị của những đồng tiền cổ này, và anh luôn luôn phải chuẩn bị sẵn những câu chuyện ngớ ngẩn để lấp liếm mỗi khi người ta gặng hỏi anh về bức chân dung đúc trên mặt đồng tiền. Nhân viên thu ngân ướt đẫm mồ hôi, dù gì đi nữa, nhìn ba đồng tiền với vẻ nghi ngờ rồi cất tiếng gọi một người nhân viên điều khiển cuộc đấu giá.
Cái bình đang ở cách anh hai bước chân, hoàn toàn không được bảo vệ, cũng với những món hàng đã được bán khác. Ngay cả từ khoảng cách này, lớp thuỷ tinh mờ vẫn không hé lộ gì nhiều về sinh vật đang bị nhốt bên trong. Jacob cảm thấy một chút ham muốn nắm lấy cái bình, mặc cho những người lính gác đang đứng hai bên cửa. Nhưng một tiếng ho khẽ đã xen vào dòng duy nghĩ liều lĩnh kia.
“Những đồng tiền đúc khá thú vị,… ngài… Xin lỗi, tên ngài là gì?”
Đôi mắt màu lá cây. Đối thủ trong cuộc đấu giá ban nãy của Jacob chạm vào vai anh. Tai bên trái của gã có đeo một viên hồng ngọc nhỏ.
“Reckless. Jacob Reckless.”
“Ồ, vâng.” – Người lạ mặt thò tay vào bên trong chiếc áo khoác cắt may vừa vặn, đoạn nhìn người điều khiển cuộc đấu giá với một nụ cười. “Tôi sẽ bảo đảm cho ông Reckless đây”, gã ta nói, đưa cho Jacob một tấm thẻ. Giọng người đàn ông nghe khô khan và thoáng chút ngữ điệu mà Jacob không thể nhận ra nó thuộc vùng miền nào.
Người điều khiển cuộc đấu giá gật đầu một cách cung kính.
“Sẽ theo ý ngài, ngài Earlking.” Rồi ông ta nhìn Jacob: “Ngài muốn chiếc bình được chuyển đến đâu?”
“Tôi sẽ trực tiếp mang đi ngay bây giờ!”
“Tất nhiên rồi”, Earlking mỉm cười. “Nó đã ở nhầm chỗ quá lâu rồi đúng không?”
Trước khi Jacob kịp trả lời, gã đàn ông nhỏ thó đã gật đầu nhanh chóng: “Xin hãy gửi lời hỏi thăm của tôi tới em trai anh”. “Tôi biết cậu ấy cũng như mẹ anh khá rõ.” Cùng với đó, gã quay người và biến mất giữa đám đông những người quần là áo lượt.
Jacob nhìn tấm thẻ trên tay. NOREBO JOHANN EARLKING. Và không gì cả.
Người điều khiển cuộc đấu giá trao vào tay anh chiếc bình.  

(Còn tiếp)

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

[Tạp chí Sành điệu số tháng Mười] Phim truyền hình nửa cuối 2015 hay sự “lấn sân” của horror slasher


Thể loại phim đặc trưng bởi những tên tâm thần giết người hàng loạt, bạo lực, máu me và một cốt truyện “thẳng đuột từ đầu đến cuối”, nổi tiếng với những cái tên như The Evil Dead, Halloween, Friday the 13th, Scream, The Night Mare on Elm Street… đang tấn công dữ dội sóng truyền hình trong nửa cuối 2015.

1. Từ những đặc trưng tưởng chừng không thể dung hoà của thể loại
 
Chuyện kể rằng ở vùng dân cư nọ với những bí mật đen tối, tồn tại một tên sát nhân đeo mặt nạ và một nhóm người vô tình nhưng hữu ý lọt vào tầm ngắm của hắn. Và sau hàng chục phút phim gồm những cảnh chạy trốn, la hét, tra tấn, bộ phim sẽ kết thúc bằng việc nhân vật sống sót sau cùng (thường được gọi bằng cái tên mĩ miều final girl) run rẩy chạy về phía ánh đèn phía xa, cầu xin sự giúp đỡ. Tên giết người hàng loạt đã bị final girl hạ gục một cách thần kì, trước khi, một cách thần kì hơn thế, sống lại vào phần tiếp theo và tìm kiếm một nhóm nạn nhân mới. Đây chính là bản mô tả đầy đủ và ngắn gọn nhất những gì thường xuyên xảy ra trong một bộ phim thể loại slasher.
Nhanh gọn, chóng vánh, nhân vật thay mới toàn bộ qua các phần, không cần quá nhiều lí do hay lòng nhân từ được ban phát, slasher quả là thể loại phim có sức mạnh “tận diệt” các nhân vật. Sự “phung phí” này rõ ràng trái ngược hoàn toàn với tiêu chí của các TV Series nói chung, vốn nặng ở cốt truyện rối rắm và vô cùng, vô cùng tiết kiệm nhân vật.

2. Cho tới sự dung hoà đầy táo bạo

Đầu tiên, hãy phân tích Scream The TV Series. Mùa đầu tiên đã khép lại, tên giết người tâm thần ghostface đã lộ diện, final girl cứu được (hầu hết) những người bạn của mình. Nhưng không ai biết vẫn còn một kẻ đồng phạm lang thang ngoài kia, âm mưu những kế hoạch mới, trong một mùa phim mới.
Điều thú vị nhất trong phiên bản truyền hình này chính là việc đội ngũ sản xuất đã thêm vào cốt truyện phim nhiều tuyến nhân vật hơn, nhiều xung đột hơn, mốc thời gian dài hơn, nhiều tình tiết “đánh lạc hướng” người xem hơn… tất cả nhằm mục đích mang lại cho người xem một góc nhìn mới, không chỉ về bộ phim nói riêng, mà là cả thể loại slasher nói chung. Vẫn là một cuộc trả thù của kẻ đeo mặt nạ ghostface, nhưng có chiều sâu hơn, và nhiều cung bậc cảm xúc hơn.

Các nhân vật trong phim, từ nạn nhân đến hung thủ, đều có cuộc sống đời thường với vô vàn những mối quan hệ phức tạp, những ước mơ, những tham vọng, và kéo theo đó là cả những bí mật đen tối không muốn bị phơi bày. Giữa một bộ phim mà đáng lẽ tất cả mọi việc phải diễn ra thật nhanh chóng và gọn ghẽ, tới độ cảm xúc duy nhất tồn tại là sự kinh hoàng, thì sự thương cảm có cơ hội được lên tiếng. Sự thương cảm ấy cũng chính là thành công mà đội ngũ biên kịch của Scream the TV series đã đạt được khi dung hòa thành công điểm yếu của thể loại slasher với thế mạnh của thể loại phim truyền hình nói chung.

Cũng là tên giết người hàng loạt sau chiếc mặt nạ, cũng là “tiếng thét”, nhưng Scream Queens lại mang đến một trường trải nghiệm khác biệt cho khán giả. Ra mắt sau Scream The TV Series, mang hơi hướng của Sorority Row (2009), Scream Queens là TV Series sẽ khiến bạn cảm thấy kinh khiếp, không bởi những vụ giết người - cái đấy để sau, mà là cách những quý cô “sống ảo” hợm hĩnh tự cho mình là trung tâm của vũ trụ cư xử với bè bạn và những người ở “thế giới thực” bên ngoài bốn bức tường ngôi nhà chung của họ.

Ngắm nhìn các quý cô xinh đẹp diễu qua lại trong những bộ cánh đắt tiền, ganh đua lẫn nhau ngôi vàng “Ong Chúa” là một việc làm mang tính giải trí cao độ, nhưng thú vui đấy chẳng mấy cũng nhàm. Đừng lo, hãy để tên sát nhân sau chiếc mặt nạ quỷ màu máu cùng khiếu hài hước quái gở của đội ngũ sản xuất bóc tách từng lớp của bí mật ghê tởm bị chôn giấu kia.

Nếu ví Scream The TV Series chân phương như câu chuyện về con sói giữa bầy cừu, thì Sream Queens lại vô cùng quỷ quyệt, nhìn qua thì ngỡ là Jelly Bean – lấp lánh, xinh đẹp và ngọt ngào, nhưng thực chất lại à Boozled Bean – không thể biết thứ đáng sợ gì đang ẩn giấu sau lớp vỏ đường. Cùng là thể loại slasher, cùng một motif kẻ tâm thần giết người hàng loạt và các nạn nhân, nhưng hai series lại mang đến cho người xem hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Có thể nói, “truyền hình hoá” thể loại slasher là một hướng đi đầy táo bạo mang lại những thành công đáng mong chờ.

3. Và một tương lai đầy bất ngờ cho thể loại

Có một vấn đề mà mọi  series phim truyền hình thể loại slasher đều phải đối mặt: sự thiếu hụt nhân vật. Khán giả luôn muốn khám phá chân tướng kẻ trốn sau mặt nạ. Nhưng một khi chiếc mặt nạ đã bị gỡ bỏ, thì còn đâu tên giết người cho các phần kế tiếp? Thêm vài đó, thật khó để tạo ra một tên tâm thần giết người hàng loạt khi các nhân vật cứ chết dần mà không có thêm bất kì ai xuất hiện. Nghịch lí này giống như lời nguyền ếm lên thể loại slasher, nhưng mặt khác lại là yếu tố ẩn chứa nhiều bất ngờ, bởi, “Làm cách nào họ có thể tạo ra thêm một tên giết người hàng loạt chỉ trong một tập phim?”.

Thêm một điều bất ngờ nữa sẽ được hé lộ trong mùa phim cuối năm 2015 này là Ash vs. Evil Dead. Phiên bản truyền hình của series phim ăn khách trong thời hoàng kim của slasher này sẽ đưa nhân vật Ash, do chính nam diễn viên từng vào vai nhiều thập kỉ trước – Bruce Campbell đảm nhận lên màn ảnh. Ash và người bạn đồng hành của mình sẽ bắt đầu một cuộc phiêu lưu đẫm máu, kinh tởm và cả buồn cười chống lại các thế lực ma quỷ ám ảnh cuộc sống con người.

Năm 1960, Alfred Hitchcock đã khai sinh ra dòng phim slasher bằng  Psycho. 55 năm sau, đây vẫn là lựa chọn yêu thích của nhiều khán giả, dù rằng thời hoàng kim của thể loại đã qua từ lâu. Hãy chờ xem sự “lấn sân” sang truyền hình của slasher trong nửa cuối 2015 này sẽ đưa những tên tâm thần giết người hàng loạt đi xa đến đâu trong một thời điểm mà mọi thứ dường như đang đi vào độ thoái trào.
Anh Phan.

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

Signature Gardens: Scans of Autumn

Signature Gardens: Scans of Autumn:   I couldn't let all of those gorgeous autumn leaves just fall to the ground without first falling on my scanner! For a list of all ...

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

The Visit hay nỗi kinh hoàng lúc nửa đêm





Để tạo điều kiện cho mẹ và người tình mới có không gian riêng bên nhau, hai chị em Becca và Tyler đã lên đường về thăm ông bà ngoại mà chúng chưa từng gặp mặt. Đón chào hai đứa trẻ giữa khung cảnh nông thôn vắng lặng là ông bà chúng, với nụ cười rạng rỡ và những chiếc bánh quy tự nướng ngon lành. Nhưng cuộc hội ngộ đầy ngọt ngào nhanh chóng trở thành cơn ác mộng khi những điều kì lạ bắt đầu xảy ra sau 9 rưỡi tối.

Trong bộ phim thuộc thể loại kinh dị - rùng rợn này, người xem sẽ được thấy lại những điều đã tạo nên tên tuổi của M. Night Shyamalan từ những The Sixth Sense (Giác quan thứ sáu), The Village hay Signs: trẻ em, những vùng đất tách biệt khỏi thế giới văn minh bị bao trùm bởi bóng đen chết chóc – hay như trong bộ phim này, là hai đứa trẻ bước chân vào một thế giới vắng bóng người, bị đe doạ bởi một nỗi ám ảnh vô hình mà bản thân chúng không thể giải thích.

Nếu bạn đã chai lì cảm xúc với những bộ phim kinh dị mà trong đó nhân vật chính là “một nhóm thanh niên” vô tình khám phá ra bí mật chết người, hay một thiếu nữ phải đối mặt với quỷ dữ, thì The Visit sẽ giúp bạn định nghĩa lại khái niệm về nỗi sợ hãi.

Bỏ qua khái niệm về người bảo vệ và người được bảo vệ thường thấy trên màn ảnh, M. Night Shyamalan biến hai đứa trẻ thành con mồi, và, chi tiết sau có thể tiết lộ trước nội dung phim, ông bà chúng thành những kẻ đi săn điên khùng và khát máu. Khán giả hẳn còn nhớ đến Sinister 2 và The Poltergeist - hai bộ phim kinh dị khác với những đứa trẻ là nhân vật trung tâm đều được ra mắt vài tháng trước đó trong mùa phim kinh dị hè. Nếu The Poltergeist là ví dụ điển hình của một bộ phim kinh dị quá sức dễ thương, thì Sinister 2, giống như phần đầu tiên của nó, ngấp nghé đỉnh điểm của kinh khiếp khi người ta chứng kiến một đứa trẻ giết người trên màn ảnh. Còn trong The Visit, cuộc thám hiểm của hai chị em nhà Becca và Tyler nằm chính xác ở trung điểm của đoạn thẳng nối hai bộ phim ấy. Nó làm bạn khiếp sợ, nhưng cũng khiến bạn mềm lòng.

Bố của Becca và Tyler đã chuyển đến một thành phố khác cùng cô bồ nhí của mình, bỏ lại sau lưng 14 năm chung sống với hai đứa con và người vợ đã vì anh ta mà rời bỏ cha mẹ mình. Với nhân vật người mẹ, sự phản bội của chồng có lẽ là cái giá phải trả cho quyết định của mình, nhưng với hai đứa con cô, đó là một vết thương không thể chữa lành. Cú sốc về tinh thần ấy biến Tyler thành một đứa trẻ bị ám ảnh bởi vi khuẩn, và Becca không bao giờ nhìn mình trong gương. Nhưng trên tất cả những nỗi đau ấy, chúng vẫn là những đứa trẻ, và những đứa trẻ ở tuổi ấy bắt đầu tìm cách khẳng định bản thân mình. Tyler là một rapper nhí, còn Becca ấp ủ giấc mơ về một bộ phim tài liệu để đời.

Phim kinh dị được thực hiện ở góc nhìn thứ nhất không còn gì lạ lẫm. Nhưng khi góc nhìn thứ nhất ấy được đặt vào một, hay trong trường hợp này, là hai đứa trẻ, thì bộ phim sẽ giống như một gói quà lớn chờ tay người xem lần mở và cảm nhận. Từ góc nhìn của hai nhân vật ấy, chúng ta sẽ thấy được, không chỉ bí mật kinh hoàng được lần mở, mà cả tâm hồn của những đứa trẻ đang tìm cách vượt thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của chính mình.

Becca luôn cố gắng làm mọi thứ thật đẹp đẽ và hoàn hảo và sâu sắc theo một chuẩn mực của riêng cô bé – như thể bạn muốn làm loài vật nào, hay bạn sẽ hành động ra sao nếu ở trong trường hợp đó… Trong vô thức, cô bé luôn có xu hướng tìm hiểu hay đặt ra những vấn đề bên ngoài bản thân mình – những vấn đề mà khi tiếp cận nó, cô không phải chạm đến những nỗi đau của bản thân. Một cách vô cùng bản năng, cô tự nhận nhiệm vụ đi tìm thứ “thần dược” giúp giải phóng mẹ mình khỏi những khổ đau và dằn vặt bắt đầu từ chuyện xảy ra 14 năm về trước – ngày mẹ bỏ ông bà ra đi. Cô bé bị cuốn theo mục đích ấy, mà không mảy may nhận ra những điều bất thường xung quanh mình.

Trái với cô chị Becca, cậu em Tyler lại sử dụng máy quay để làm tất cả những gì mình muốn. Không cần phải có những khung hình đẹp, không cần một bộ phim sâu sắc, miễn là mình cảm thấy vui, thế là đủ. Và nếu Becca luôn tìm cách lảng tránh vấn đề, hay lí giải nó theo những cách ít phức tạp nhất, thì Tyler luôn thừa nhận nó, có thể bằng những giả thiết hay nghi ngờ, nhưng buộc phải tìm bằng được cách làm sáng tỏ. Trường đoạn Tyler phỏng vấn Becca thể hiện rất rõ sự khác biệt trong tính cách ấy. Trong khi Becca nói về cá heo, nói về vẻ đẹp của loài động vật ấy hay bất kể thứ gì khác, thì Tyler chỉ nói về hai điều: nỗi sợ hãi của cậu, và nỗi sợ hãi của Becca.

Tất nhiên, những thương tổn và nỗi đau thì không dễ gì chữa lành được trong một vài cảnh phim ngắn ngủi, nhưng trong trường đoạn phỏng vấn lẫn nhau của hai chị em ấy, người xem thấy được tất cả vẻ đẹp và nỗi buồn của hai tầm hồn trẻ thơ đang tìm cách an ủi nhau giữa những tổn thương mà người lớn đã vô tình gây ra cho chúng. Đó có lẽ nên là điều mà người ta nên giữ lại cho mình nhiều hơn khi nhớ về bộ phim này, hơn bất cứ sự kinh dị hay nỗi ám ảnh nào diễn ra sau đó.

Những bộ phim nước ngoài khi trình chiếu ở Việt Nam đôi khi có những cái tên hết sức “không liên quan” làm người xem phì cười. Nhưng cũng có những trường hợp hiếm hoi, cái tên tiếng Việt lại mang đến cho người xem một góc nhìn mới mẻ. Trường hợp của The Visit với cái tên “9 rưỡi tối” này là một ví dụ. Ông bà của hai đứa trẻ yêu cầu chúng đóng cửa phòng vào lúc 9 rưỡi tối, và sau 9 rưỡi tối, những điều đáng sợ bắt đầu diễn ra.

Thời điểm 9 rưỡi tối trong bộ phim giống như một điểm chuyển tiếp, từ tốt sang xấu, từ dối trá sang sự thật, từ trạng thái bình lặng sang nỗi kinh hoàng. Chín rưỡi tối vừa là thời điểm có thật, vừa là một hình ảnh mang tính biểu tượng khi rốt cuộc sau khoảnh khắc ấy các nhân vật đều lộ diện, đều tìm được lí do và động lực để phá bỏ rào cản tâm lý bên trong mình, để trốn thoát, để bảo vệ những gì mình yêu quý. Người mẹ cuối cùng đã trở về mái nhà xưa, còn hai chị em Becca và Tyler cuối cùng cũng có thể tự giải phóng bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi đè nặng chúng, đàn áp chúng trong nỗi thống khổ. Khó có thể nói lũ trẻ trở nên tốt hơn, hay xấu đi sau điểm bùng phát ấy, nhưng có thể chắc chắn rằng, chúng đều trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Bộ đôi nhân vật ông bà trong The Visit chính là yếu tố khiến người xem sợ phát khiếp mà không cần đến hồn ma bóng quế nào. Được mô tả ban đầu là một cặp vợ chồng già phúc hậu, rồi sau đó là hình ảnh hai người già tội nghiệp với đủ thứ bệnh tật đau yếu trước khi trở thành thứ-mà-ai-cũng-biết, “nana” và “pop pop” chính là điều ám ảnh người xem, buộc họ phải băn khoăn tự đặt ra câu hỏi: Sợi dây gắn kết tình cảm giữa mình và những người thân thiết bền chắc đến mức nào, và phải chăng đó là một mối quan hệ vô cùng mong manh, sẽ đứt gãy nếu ta không bảo vệ nó?

Hai đứa trẻ Becca và Tyler, chưa từng trải qua thứ tình cảm gia đình nào khác ngoài tình yêu thương của bố và mẹ, đột ngột đến ở với ông bà trong một khu đất vắng bóng người, không có một “sự so sánh cần thiết” với những người xung quanh và trải nghiệm cảm xúc của bản thân để nhận ra điều nguy hiểm đang rình rập chúng. Lúc xem phim thì mình tự dưng có một liên tưởng giữa hai chị em trong phim với anh em nhà Hansel - Gretel (tất nhiên không phải cái bản có Jerremy Renner đâu nhé). Cũng là những đứa trẻ bị "bỏ rơi" giữa rừng, cũng có lò nướng, cũng có phù thuỷ - thậm chí còn có cả cảnh cô chị bị vứt vào lò; thậm chí cả việc hai anh em giết mụ phù thuỷ cũng được tái hiện lại. Xem xong phim mình còn có cảm giác kiểu tụi trẻ con trong phim kinh dị đang dần trở thành một thế lực còn mạnh mẽ hơn cả chúa quỷ nếu nhân vật này tồn tại.

Chẳng có cái gì là tồn tại mãi với thời gian. Mọi thứ sẽ thay đổi ngay từ khoảnh khắc bạn quay lưng đi. Vì thế hãy luôn cẩn thận với thứ bạn nhìn thấy thì quay mặt lại, và đóng chặt cửa sau 9 rưỡi tối. Đó chính là bài học cần được rút ra sau bộ phim này, kiểu kiểu thế.

S.Icarus