Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Ăn trưa một mình



Chắc chú Keanu Reeves cũng chỉ đến như mình là cùng =)). 

Dạo này thân thể phân làm hai nửa (đùa thôi), sáng một nơi, chiều một chốn. Hai nơi chốn đều ở tuốt luốt hai đầu của thành phố. Sáng đi Hoàng Cầu, chiều đi An Dương, trưa được nghỉ 90 phút thì dành gần 2/3 thời gian ấy cho việc di chuyển qua lại giữa hai nơi.

Nhớ hồi tháng mười đi làm ở Công ty truyền hình Viettel chỗ Trung Văn, ngày đi bằng 2/3 bây giờ, ăn ngủ nghỉ đầy đủ các thứ nhưng lúc nào trong đầu cũng ám ảnh cái quãng đường “xa vãi tè”, giờ lang thang cả ngày trên đường thì chẳng còn thấy thế nữa. Vì suốt ngày được một mình đi ngoài đường.

Mình là cái loại thích lủi thủi một mình, lang thang đi qua mấy cái phố nhiều cây xong nghĩ bâng quơ này kia.

Trước nay mình vẫn có một cái “break-place” – một từ tự chể của mình, ý kiểu cái nơi để trốn đến bất kì lúc nào mình cần nghỉ trưa để chiều đi đâu đấy. Nhưng từ lúc biết cô mình sắp đi lấy chồng, xong mình là người cuối cùng được cho biết về kế hoạch cuộc đời cô ý, thì tự dưng mình chẳng còn cảm giác được nơi ấy chào đón nữa. Lòng cứ thấy trống trống và đau đau. Suốt tuần đầu tiên của cái cuộc chạy việt dã điên khùng mà mình đang tham gia này, trưa nào mình cũng lang thang ăn cái này cái kia, đủ thứ vớ vẩn mà mình ao ước, gì thì túi cũng rủng rỉnh mà. Thế nhưng ngủ một giấc qua ngày chủ nhật, sáng thứ hai tỉnh dậy thì thấy chẳng muốn đến những chỗ đấy nữa. Thế là mình chẳng còn biết làm gì vào buổi trưa, ngoài một cái hộp Knor màu vàng vàng đựng cơm nguội từ bữa trước và bất kì thứ gì kiếm được trong tủ lạnh. Tất cả buộc trong tấm khăn Tenugui màu đỏ cam hình đàn cá koi cô bạn thân từ bé mua tặng. Không hẳn là mình hết tiền – mình hoàn toàn có thể xin bố mẹ, mình chỉ chán thôi. Chán tất cả mọi thứ trên cái cõi đời này.

Thế là hai ngày hôm nay, trưa nào mình cũng mò ra hồ Tây, ngồi đại ở một cái ghế đá nào đấy, xong mở hộp cơm ra ăn. Tiết kiệm được khoảng 30 phút không suy nghĩ, không chán nản này kia. Hôm đầu tiên lúc mình ngồi ăn thì có một con bé được mẹ nó đèo đi ngang qua, nó cứ nhìn mình chằm chằm kiểu kinh ngạc. Tự dưng mình lại nhớ đến hồi xưa mình cũng từng nhìn mấy cái người ngồi ăn một mình bằng ánh mắt như thế. Kiểu thương thương buồn buồn vì nghĩ họ hẳn cô đơn lắm, nhưng giờ đây, khi mình là người ngồi ăn trên cái ghế ấy, thì mình nhìn nhận nó như một thú vui của sự tận hưởng, dù nhìn thì hơi khổ khổ. 

Hôm nay bữa trưa của mình có thêm thành phần mới là dưa chuột bao tử. Mình thề là sẽ có một ngày nào đấy mình sẽ ăn hết cả một hũ dưa chuột bao tử cho đã cơn thèm, dù rằng như vậy hình như không tốt cho sức khoẻ lắm. Còn câu chuyện buổi trưa hôm nay, hũ dưa chuột làm mình tí thì khóc oang oang vì nó không mở ra được. Nhưng may là cái cơ thể thiếu nước trầm trọng của mình cũng không cần phải mất thêm ml nước nào qua đường mắt vì cuối cùng cái nắp lọ cũng bung ra, và mình đã ăn đến ba quả dưa chuột muối chua chua giòn giòn. Sau này có làm cái thống kê thực phẩm nào khiến bạn hạnh phúc, thì mình sẽ liệt kê dưa chuột bao tử vào top đầu.

Chuyện cuối cùng mình muốn kể trong cái bài lảm nhảm viết trong giờ nghỉ trưa này là khi mình ăn cơm xong và ngồi nhìn hồ Tây bằng cặp mắt húp híp vì gió tạt, mình chợt nghĩ là tương lai có khi nào mình sẽ là một trong những ông bà gia cứ lang thang cả ngày ngoài ghế đá công viên hay trên đường không, vì bây giờ mình cũng thấy mình lang thang và lẩm cẩm lắm rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét