Nói về “Giải mã mê cung”, thì đầu tiên,
có lẽ nên nhắc đến một cái vấn đề muôn thuở trong các bộ phim chuyển thể, một
khi bạn đã trót gắn bó với nguyên tác của nó. Đó chính là sự so sánh giữa hai
tác phẩm.
Tấ nhiên, công bằng mà nói, bộ phim dù
hay hay dở, thì vẫn thuộc sở hữu của đạo diễn, là cái nhìn của đạo diễn, còn
cuốn sách mới thuộc sở hữu của nhà văn. Một độc giả/khán giả lí tưởng có lẽ là
người phân tách rạch ròi được hai điều ấy. Nhưng rõ khỉ, mình thì không phải
một khán giả hay độc giả lí tưởng lắm, nên mình vẫn cứ ngồi xem, xong thỉnh
thoảng lại so sánh này kia (tất nhiên là trong tiềm thức). Bài bình luận này
cũng nhằm chỉ ra những cái khác biệt (cũng có thể là được/mất) giữa phim và
sách, theo một cách mà mình nghĩ sẽ ít ảnh hưởng tới quyết định yêu ghét bộ
phim của các bạn nhất.
Đầu tiên, ta cứ nói đến cái được trước
đã nhỉ? Tuy phim và sách mở đầu tại cùng một thời điểm – khi Thomas tỉnh dậy
trong thang máy, nhưng sau khoảnh khắc ấy, mỗi tác phẩm lại tiến theo một
hướng, không hẳn là khác nhau, nhưng giống như bản sao của nhau ở hai thế giới.
Phần mở đầu phim khá (nói thế nào nhỉ,
“nhão” – hình như đây là cái từ bạn mình dùng) chậm, và tươi sáng, giống như đi
vòng quanh vấn đề chứ không lao thẳng vào nó như trong tiểu thuyết. Cái cách
vào đầu vấn đề này khiến cho những người đã từng đọc qua cuốn tiểu thuyết có cơ
hội được thấy một Trảng hoàn toàn khác, đúng chất bữa tiệc của những thằng đực
rựa tuổi mới lớn ở chung với nhau với những trò phô trương sức mạnh, nhảy múa
say xỉn…
Rồi cả cái cách Teresa “xử đẹp” lũ
Trảng viên to đầu sau khi cô bé thức dậy cũng làm mình bật cười mà thốt lên “Ôi
dễ thương quá” (xong hai lão đàn ông đi cùng làu bàu “Dễ thương cái gì?”). Nghĩ
xem, khi bạn đã biết Teresa, biết được cả số mệnh của cô ấy, thì một đoạn phim
ngắn ngủi ấy thôi, khi cô ấy cư xử như một cô nhóc thực thụ, còn đám Chảo
Chiên, Gally, Newt rồi cả Chuck lấy chảo, khiên, nắp thùng… mạnh ai nấy đỡ cơn
mưa “củ đậu bay”, không phải quá tươi đẹp sao? Nhìn khung cảnh ấy, liệu ai nghĩ
những đứa trẻ ấy sẽ chết ngay trong ngày mai, hoặc một ngày kia nào đấy.
Mình khá bất ngờ về đoạn “làm thêm” này
của đạo diễn Wes Ball. Tuy vì nó mà rất nhiều thứ bị lược bỏ ở đoạn sau, khiến
cho kết cấu của câu chuyện không thực sự vững chắc như nguyên tác, nhưng mình
vẫn thấy nó đáng giá vô cùng. Những sự kiện ấy giống như một món quà nho nhỏ mà
đạo diễn dường như muốn dành tặng cho những người đã đọc cuốn sách, những người
đã theo chân nhóm bạn đến giờ phút cuối cùng, một cơ hội nữa để chia sẻ những
tháng ngày yên bình sẽ mãi mãi bị tước đoạt khỏi những nhân vật mà họ yêu quý.
Không chỉ tình tiết phim được thay đổi,
các nhân vật trong phim dường như cũng là những bản sao rất khác của chính
mình. Minho
xuất hiện trong phim như một người đẹp u sầu (và cả phim lúc nào cũng thế. Mình
mong cậu ta phun ra cái câu “You are the shuckiest shuck-faced shuck that ever
was” đã thành thương hiệu, mà rốt cuộc cậu ta chỉ nó có mỗi một lần). Kihong
Lee có tất cả mọi thứ của Minho, từ cái vẻ
ngoài lém lỉnh lúc nào cũng như chuẩn bị nói một câu gì đó ngỗ ngược cho tới
tính cách năng động hoạt bát. Nhưng trong bộ phim này, Minho không phải là
thằng nhóc Minho nóng nảy miệng chuyên nói mấy
câu chọc điên người khác nữa, nó trầm tĩnh, ít nói và thích quan sát những điều
xảy ra xung quanh mình. Nó là thằng Minho của “Lối thoát tử thần” chứ không
giống thằng Minho ở Trảng. Điều duy nhất giúp mình nhận ra hai thằng Minho ấy
là một, chính là sự bộc trực, sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm của nó. Và KiHong
Lee đã nắm bắt và truyền tải được con người ấy trên màn ảnh. Cũng chẳng ngoa
lắm khi anh Phan Xine nhắc đến cậu như một điểm sáng của toàn bộ phim.
Newt (ôi nhắc đến tên anh là lòng em
lại xao xuyến) vẫn là chất keo kết dính, vẫn là cậu thiếu niên dịu dàng luôn
hoá giải mọi mâu thuẫn, lắng nghe và chia sẻ với những người xung quanh mình.
Chắc đạo diễn chẳng thừa hơi mà nhắc đến cú ngã của Newt, nên trong bộ phim
này, cậu có đôi chân lành lặn. Thomas Brodie-Sangster khiến mình dường như
không thể rời mắt khỏi Newt, bởi từ thần thái của cậu toả ra một sự ân cần, sự
ân cần làm nên nhân vật của cậu. (Mà có lẽ tại mình bị hoa mắt bởi truyện nên
xem phim bị quáng gà)
Bên cạnh những phần “bổ sung” không hề
có trong mạch truyện làm người xem thích thú, “Giải mã mê cung” còn tạo ra cho
mình một không gian cảm xúc rất khác biệt. Nét khác biệt đầu tiên trong bản
danh sách rất dài chính là việc ai cũng có cơ hội được làm anh hùng. Chính điều
ấy đã giảm bớt cảm giác trách nhiệm đè lên vai cậu bé Thomas, cũng như chia đều
tình cảm của người xem dành cho các nhân vật trong phim. Tiếp theo đó là việc
làm nhẹ đi những chi tiết cực đoan để hợp với khán giả trẻ tuổi, nhưng cũng
đồng thời khiến những người từng là độc giả bớt đau lòng… (thiệt muốn kể ra đây
luôn, nhưng kiểu gì cũng thành spoil) có lẽ đây chưa phải là lúc thích hợp để
kể lại, nhưng mình có thể nhắn nhủ rằng, khác biệt lớn nhất về mặt cảm xúc đến
từ cái twist cuối phim. Thay đổi ấy làm mình nghĩ cái kết cục sau cùng chắc sẽ
còn làm khán giả từng đọc sách té lăn cù.
Một điều thú vị nữa, mà mình đã thốt
lên lúc xem phim (nhắc lại lần nữa, TRONG ĐẦU), đó là “Phim còn khùng hơn
truyện”. Đó là những cảnh rượt đuổi, chạy trốn trong phim. Khi đọc những câu
chữ được viết ra trong sách, mình đã thấy nó quá gay cấn, quá kịch tính thì lên
phim, cảm xúc ấy được nhân lên gấp mười lần. Mọi thứ đều bất ngờ, dồn dập, chớp
nhoáng… giữa âm thanh rin rít của tụi Nhím Sầu và những vận động của mê cung là
những Tầm đạo sinh bé nhỏ đang cố sức chạy thoát thân. Cái câu “Run for your
life” đưa vào đây thích hợp hơn bất cứ tag line của bất cứ trò chơi nào.
Một cái nữa, dù nhỏ nhỏ xinh xinh thôi
nhưng cũng nên được nhắc đến, đó là việc đạo diễn và đội ngũ của mình đã “cơ
khí hoá” một cách triệt để mê cung, biến nó thành một thứ pha trộn giữa khu
công nghiệp bị bỏ hoang với một trạm nghiên cứu không gian của những năm 70.
Điều này không hẳn là hay, nhưng phần nào lại logic hơn với phần sau của cả
phim và sách, nhưng lại thiếu logic với phần cuối cùng (xin lỗi vì đã spoil).
Cũng nên nói luôn, là chính vì những thay đổi ấy, mà phần “giải mã mê cung”
theo đúng nghĩa đen rất hay trong sách lại trở nên quá đơn giản, khiến cho thử
nghiệm trở thành một thứ gì đó rất “bông phèng”, và W.I.C.K.E.D (rất muốn dùng
cụm từ VSAT trong truyện) dường như bị động trước cuộc đào tẩu này. Nhưng đạo
diễn vẫn có cách giữ lại vai trò của cậu bé Chuck, một cách thật tự nhiên.
Nãy giờ lan man nói rất nhiều về những
cái được, giờ bàn đến cái mất.
Cái mất đầu tiên (và có lẽ cũng là to
nhất) chính là cách thức giải mã mê cung đã nói đến bên trên. Thứ tưởng như là
phương thức quan trọng nhất để mở ra nút thắt buộc chặt tất cả mọi thứ bí mật,
thứ mà các Trảng viên liều mình tìm kiếm, hoá ra lại chỉ là thứ họ đã biết từ cả
tỉ năm trước nhưng rồi lại cho rằng nó vô dụng.
Điều tiếp theo, chính là sự cắt bỏ, sắp
xếp các tình tiết trong truyện vào phim cũng làm mình khá “đau tim”. Mình không
phản đối chúng, vì rõ ràng nếu bê nguyên xi chúng vào, thì những người đã đọc
sách như mình sẽ chẳng còn gì để chờ đợi, nhưng “đánh rơi” nhiều thứ như này
cũng dễ khiến người ta… đau tim. Mối quan hệ giữa Teresa và Thomas cũng rơi vào
hoàn cảnh tương tự như huyết thanh nhím sầu hay việc chấp nhận hi sinh để tìm
lại quá khứ của Thomas. Vô tình vì bị lược bỏ một số “mối nối” mà nó trở nên yếu
ớt, không có sức ảnh hưởng mạnh như nó cần phải có.
Tuy có nhiều những được mất như mình đã
điểm lại trong bài bình luận dài dằng dặc như trên, thì có những điểm cộng sáng
giá cho bộ phim này, mà bạn không nhất thiết phải đọc sách rồi mới có thể nhận
thấy. Đó chính là một bộ phim có tiết tấu ổn định, nhanh gọn và nhiều kịch
tính; hình ảnh đẹp mắt (tất nhiên bao gồm cả dàn diễn viên trẻ trung xinh đẹp)
với một mê cung đầy sức thuyết phục được xây dựng công phu, đa dạng trong hình
thức và cách thức vận động. Âm thanh cũng là một lợi thế của bộ phim, khi nó
cộng hưởng hoàn hảo với hình ảnh. Đó là tiếng rít ghê rợn của bọn Nhím Sầu khi
chúng lao về phía nạn nhân, hay âm thanh vang vọng đầy đe doạ của mê cung khi
chúng bắt đầu xê dịch…
Xếp qua một bên những tên tuổi lớn như
bộ bốn The Hunger Game, The Maze Runner như một “anh hùng” không ai mong đợi
đột nhiên xuất hiện trong thời điểm mà có quá nhiều bộ phim sci-fi chuyển thể
dành cho tuổi mới lớn (young-adult) gây thất vọng não nề như hiện nay. Một mở
đầu đáng mong đợi cho hai phần sau đầy cảm xúc.
Note: cái tờ rơi của phim quả là quá
sức dễ thương. Một mặt là poster, mặt sau là survival tips =))
S.Icarus