Điều đầu tiên phải nói về Infinity War, là nó làm dấy lên ở cộng đồng xem phim vốn dĩ loạn xà bần ở Việt Nam một phong trào - chả còn xa lạ lắm trên thế giới, nhưng mới mẻ và "văn minh" ở Việt Nam: Không tiết lộ trước nội dung phim sau khi ra khỏi rạp.
Tất nhiên, không thể quy kết việc tiết lộ trước nội dung phim là nghĩa vụ và trách nhiệm của những người "trót" đi xem suất chiếu sớm. Và đó thậm chí còn chả phải thói quen của một vài anh chị hay viết bình luận phim trên mạng. Bởi khi mà bạn spoil càng nhiều nội dung phim, đồng nghĩa với việc sự quan tâm bạn nhận được từ những người không muốn bỏ tiền đi xem/không thích phim đấy lắm/tò mò sẽ càng lớn. Tâm lí làm giàu kiểu tăng xin giảm mua mà =)))
Nhưng ơn giời, với Infinity War, cán cân có vẻ đã xoay chuyển, khi bắt đầu xuất hiện rầm rộ trên các hội nhóm lời "cảnh báo" cấm spoil trước tình tiết, đứa nào tiết lộ trước sẽ bị cho ra đảo chơi. Một phần của trào lưu này chắc chắn bắt nguồn từ lời nhắn nhủ của chính đội sản xuất đăng trên fanpage chính thức của Avengers, nhưng một phần khác, chắc chắn nó đến từ chính sự ý thức của những người xem về tầm quan trọng và giá trị của Infinity War. Họ chẳng thể để một viên ngọc quý giá bản thân mình đã mong chờ suốt 10 năm bị hủy hoại bởi những đầu ngón tay gõ phím không biết điểm dừng.
Như đã nói trong một post trước của mình ngay sau ngày xem suất chiếu sớm, vật lộn với việc muốn gào lên ối giời ơi phim hay quá, và trách nhiệm với cộng đồng những người yêu mến và trân trọng bộ phim, mình chỉ có thể nói Infinity War là viên ngọc quý mà bạn chẳng phải mất công tranh giành để có được. Đấy, chúng ta hạnh phúc hơn Thanos nhiều =)))
Nói về bản thân bộ phim, thì điều đầu tiên mình muốn đề cập đến, chính là tổng thể hài hòa của nó. Không chỉ ở sự tách bạch các chiến trường, phân bổ thời lượng của từng cụm cảnh, của từng nhân vật - đây vốn dĩ đã là thành tự làm nên bản sắc của MCU từ cái thời mà họ nhét Iron Man, Captain America, Thor, Hulk, Hawkeye và Black Widow vào chung một phim để tạo ra Avengers I rồi. Mang cả một tiểu đội nhân vật lên sân khấu và không bỏ quên bất cứ một ai, Marvel Studio chưa bao giờ khiến người xem thất vọng về khả năng "left no one behind" của họ.
Sự hài hòa thứ hai cần được chú ý đến, chính là sự chuyển nhịp uyển chuyển giữa, không phải các cảnh phim hay nhân vật, mà chính là các thể loại cùng xuất hiện trong bộ phim này. Tâm lí tình cảm - hành động - hài - chính kịch... người xem bắt đầu một cảnh phim bằng cuộc chia li giữa hai người yêu nhau, và kết thúc cảnh phim ấy bằng một trường đoạn chiến đấu dồn dập, hay bắt đầu một cảnh phim khác bằng màn tấu hài giữa một đống nhân vật, nhưng lại kết thúc bằng một màn tự thuật đầy cay đắng và bi thương. Infinity War tập hợp rất nhiều siêu anh hùng, với nhiều vấn đề khác nhau, nhưng mọi thứ diễn ra đều mượt mà và không đòi hỏi quá nhiều nỗ lực thích nghi từ phía khán giả. Bởi bằng cách nào đó, họ đã tìm ra được một mẫu số chung cho tất cả những vấn đề ấy. Mẫu số chung nằm trong chính vấn đề của các nhân vật, chứ không phải gã titan tím ngắt tên Thanos kia.
Nói về Thanos, nếu mọi người còn nhớ, trong after credit 2 của Thor: Ragnarok, nhân vật Grand Master có nói đại nếu muốn làm cách mạng thì phải có kẻ để lật đổ, các cưng không cần cảm ơn anh đâu. Suốt một thập kỉ làm phim, với một nửa thời gian ấy bị đem so sánh với DCEU, MCU luôn bị chỉ trích vì một điểm yếu chí mạng, đó là những tên phản diện nửa mùa. Nhưng với Infinity War, và ngay trước đó, là Black Panther, MCU đang dần chứng minh cho người xem thấy, họ đang nỗ lực để hoàn thiện diện mạo của mình từng ngày.
Trong cuốn kỉ yếu 10 năm của mình, chẳng khó để thấy, Marvel Studio dùng phần quan trọng nhất, không phải dành tôn vinh những siêu anh hùng, mà để hoàn thiện nhân vật phản diện quan trọng nhất của họ trong giai đoạn này - Thanos. Mọi thứ trong Infinity War đều xoay quanh Thanos - hành trình của hắn, mục tiêu của hắn, tham vọng của hắn, hành động của hắn, và cả tâm hồn của hắn.
Đến thời điểm bài review này được lên sóng, thì chắc chắn mọi người đều đã biết "qua qua" những gì xảy ra trong gần ba tiếng của Infinity War. Một trong số đó, được mình đùa vui ngay khi đi thang máy xuống tầng hầm gửi xe sau khi phim chiếu xong, là kế hoạch của Thanos cho 10 năm đầu của MCU nên được đặt tên là Chính sách dân số của Thanos. Một kế hoạch mà đến thời điểm này, mình thực sự phân vân giữa việc mình ủng hộ hay phản đối nó. Một tên phản diện với kế hoạch khiến mình phải băn khoăn thực sự về tính hợp lí hay phi lí của nó, thì không phải một tên phản diện sức trâu não bò rồi. Rõ ràng là vậy.
Vẫn còn nhiều điều mình nghĩ mình sẽ muốn nói thêm về nhân vật Thanos này - từ khía cạnh so sánh ông ta với những điều mình đã đọc, đã xem, đã biết và đã viết chứ không nằm trong mối tương quan với một lịch sử khổng lồ những issue truyện tranh của Marvel (vì thực sự mình chả biết gì về nó cả). Nhưng hãy để việc đó cho sau này đi.
Cuối cùng, về các siêu anh hùng. Ôi các siêu anh hùng!
Ba mươi phút trước khi phim chiếu, mình vẫn hoang mang cảm thấy mình chưa sẵn sàng để bước vào rạp xem phim. Mình thấy mình chưa sẵn sàng để nhìn thấy các nhân vật mình yêu thích "tốt nghiệp" và rời khỏi vũ trụ điện ảnh mà mình yêu thích suốt 10 năm nay. Nhưng rồi khi đã bắt được bản thân ngồi vào ghế, và phim bắt đầu, mình lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Vì được gặp lại họ một lần nữa trên màn ảnh, lại thấy họ sống và hành động với trách nhiệm và sức mạnh của mình.
Thiết nghĩ, được thấy họ một lần nữa, dù sự xuất hiện ấy có dẫn định mệnh của họ tới đâu đi nữa, thì vẫn tốt hơn là dữ câu chuyện của họ dang dở cho chính mình.
Và quả là từng người trong số họ đều đã có một sân khấu cuối cùng hoành tráng. Ít nhất là trọn vẹn trong giai đoạn này - với những câu chuyện, với những trăn trở mà khán giả đã thuộc nằm lòng suốt 10 năm qua, với những thứ với chúng ta là quen thuộc, nhưng với những nhân vật sẽ xuất hiện trong mốc thời gian từ bây giờ cho tới năm 2020, là điều mới mẻ cần phải tìm hiểu.
Thế nên, nói theo một cách nào đó, Infinity War chính là cuốn kỉ yếu lưu giữ hành trình 10 năm, không chỉ là cuộc chiến của các siêu anh hùng, là hình ảnh hoàn chỉnh của kẻ phản diện nguy hiểm nhất, mà còn chính là 10 năm cuộc đời của chúng ta - những người đã dành trái tim mình cho họ.
- Anh Phan -