Captain America: Civil War không phải một cuộc đối đầu về tư tưởng hay
người tốt chống lại kẻ xấu. Nó là một cuộc xung đột giữa những kẻ cố chấp trong
việc lựa chọn tha thứ hay báo thù.
1. Các em bé sẽ có cách của riêng chúng để toả sáng.
Tự dưng lúc xem phim mình nhớ đến câu này. Đại để cũng
nhặt nhạnh từ FB của một bà mẹ hai con.
Thực sự là Civil War làm mình cười nhiều hơn bất cứ
phim siêu anh hùng nào từng được làm cộp mác Marvel. Khoan hãy bàn đến vấn đề vốn
đã được nhai đi nhai lại, mà các fanboy cũng lôi ra làm luận điểm cãi nhau chí
choé – là một bộ phim siêu anh hùng ngầu lòi cần như thế nào, hãy bàn đến khía
cạnh bản sắc và sự thưởng thức. Mình cũng chả thể quản được việc bạn cho rằng một
bộ phim siêu anh hùng cần phải u ám, rằng giữa những người đàn ông và một cuộc
chiến nghiêm túc thì không có chỗ cho bông đùa. Hay mình cũng chả thể quản được
việc bạn cho rằng một bộ phim siêu anh hùng có chỗ cho những trò đùa chỉ là trò
trẻ con.
Whatever, mỗi người một tính.
Nhưng hãy nói đến bản sắc. Vâng, là B-Ả-N S-Ắ-C mà một
hãng phim, hay một dòng phim cần có. Bản sắc là cái khiến nó trở nên khác biệt
với những cái còn lại, hoặc đơn thuần, phân biệt các loại với nhau. Đây chính
là “cách riêng để toả sáng” mà mình nói ở phía bên trên. Bạn có quyền “ngây ngất”
trước phong cách u tối, nặng tâm lý – tôi cũng ngây ngất trước nó, nhưng không
có nghĩa tôi cười khẩy vào những bộ phim có đôi chỗ diễn cảnh bông phèng. Tôi
cũng yêu những bộ phim như thế lắm chứ. Tôi chỉ không thích những bộ phim mờ nhạt
không phản ánh được điều gì – bắt đầu từ việc phản ánh tinh thần những người
làm ra nó.
Mình thích Civil War, tất nhiên trừ sự thật là phần truyện trọn vẹn nhất, được thể hiện trôi chảy từ đầu đến cuối trong phim, đáng tiếc lại không phải mâu thuẫn ùm xèo của hai nhân vật chính, mà lại là phần truyện của Black Panter. Đây mới là ngôi sao trên đỉnh cây thông Giáng sinh, chứ không phải Steve Roger hay Tony Stark. Mình thích Civil War vì:
Mình thích Civil War, tất nhiên trừ sự thật là phần truyện trọn vẹn nhất, được thể hiện trôi chảy từ đầu đến cuối trong phim, đáng tiếc lại không phải mâu thuẫn ùm xèo của hai nhân vật chính, mà lại là phần truyện của Black Panter. Đây mới là ngôi sao trên đỉnh cây thông Giáng sinh, chứ không phải Steve Roger hay Tony Stark. Mình thích Civil War vì:
-
Các nhân vật phụ xuất hiện trong phim đều biểu hiện và hành động theo
đúng tính cách của họ, mặc kệ việc câu chuyện đang bị lái đi theo hướng nào:
Black Widow vẫn chơi trò sấp ngửa, Rhodey vẫn là người ái quốc, hay “khách mời
danh dự” Lang và nhóc nhọ vẫn vào vai fanboy xoắn xuýt cả lại vì đột ngột được
gặp cả rừng người nổi tiếng J)))) Dù hai “trưởng đoàn” có đột nhiên trở thành hai
người đàn ông vô cùng khó hiểu để nắm bắt tâm lý cũng như hành động, thì dàn
nhân vật phụ vẫn bảo toàn được bản sắc của chính họ. Và nó buồn cười phát
khùng.
-
Các đầu mối sự kiện được dùng rất hiệu quả. Dù rằng cái đoạn băng (quác,
năm 1991 Mẽo đã có CCTV giữa rừng rồi sao L((() hơi dễ đoán sau khi Tony xuất hiện và nói về vết
thương tinh thần của anh ấy, nhưng cách sắp xếp tình huống đã tạo ra một dạng đối
chiếu các sự kiện – để các nhân vật tự “xỏ chân vào đôi giày của đối phương”, để
hiểu được tình huống mà họ gặp phải. Roger vì Bucky mà chống lại cả thể giới,
thì Stark đã được nếm trải cảm giác khi bạn thân vì mình mà gặp nạn là như thế
nào.
-
Nhân vật phản diện. Dù là nhân vật phản diện để lại rất nhiều khoảng hở
không lời giải đáp về việc anh ta ở đâu, làm gì, lấy đâu ra lắm tiền (và cả
kinh nghiệm) như vầy, nhưng anh ta dường như là ác nhân duy nhất từng xuất hiện
trong vũ trụ Marvel có một background story xứng đáng được ghi nhận. Viết đến
đây tự nhiên nhớ đến Gillian của IM3, nhưng thôi dẹp đi :<
Động cơ của Zemo (tên anh phản diện – vừa phải tra IMDb) không đến từ những
âm mưu thôn tính thế giới của kẻ mạnh, anh ta không bị mờ mắt bởi quyền lực, mà
bị bào mòn bởi nỗi đau. Một trong rất nhiều nạn nhân – phần “hao phí chấp nhận
được” – hay phần còn lại của cụm từ “tất cả mọi người” trong câu nói của Steve.
Zemo đại diện cho những người đáng lẽ ra sẽ không bao giờ xuất hiện trên màn ảnh,
chúng ta sẽ không bao giờ biết đến họ, vì họ không đại diện cho “số đông” những
người được cứu thoát và bảo vệ. Một nạn nhân với những chấn thương tâm lí, chỉ
đơn giản là biến mất khỏi lịch sử, không còn gì để mất, không mưu cầu điều gì
cho bản thân mình, cuối cùng lại là kẻ thành công nhất – huỷ diệt The Avengers.
Theo mình, đây mới là kẻ phản diệt mạnh nhất vũ trụ điện ảnh Marvel tính
đến lúc này.
2. Stark và Roger, ai nhạy cảm hơn với nỗi đau?
Một điều khá buồn cười, cay đắng thì đúng hơn, là Stark từ sau sự kiện
trong The Avengers đã trở thành một dạng nhân vật khổ hạnh. Stark có những nỗi
ám ảnh và sợ hãi đích đáng, nhưng duy nhất chỉ anh là người trải nghiệm được
chúng – viễn cảnh cái chết của đội Avengers trong Ages of Ultron, rồi lời buộc
tội của người mẹ mất con trong thang máy. Tất cả với Tony đều chí mạng, nhưng
trớ trêu ở chỗ, anh là người duy nhất cảm nhận được, hay bị ám ảnh bởi áp lực của
chúng đè nặng lên mình.
Thế nên mình mới tò mò về câu hỏi, giữa Stark và Roger, ai là người nhạy
cảm hơn với nỗi đau. Trong Civil War, một cách đáng ngạc nhiên, Steve lại tỏ ra
là con người, nói thế nào nhỉ, có phần máu lạnh. Anh nhận chính xác vai trò
đáng lẽ ra là của tay tỉ phú phớt đời Tony. Civil War không chỉ là một cuộc nội
chiến, nó còn là một cuộc tráo đổi vị trí giữa hai biểu tượng siêu anh hùng.
Tony vốn là gã không sợ trời chả sợ đất, chẳng ai có thể bẻ cong cái tôi cao
như núi, lại trở thành kẻ nhạy cảm quá mức với nỗi đau và ám ảnh tội lỗi; trong
khi chàng Steve – biểu tượng của người anh hùng dân tộc, lại nói về cái chết của
những thường dân như một phần không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên mình lại nhìn nhận cái hiệp ước 117 quốc gia kia theo hướng một
biên bản quy ước về sự chịu trách nhiệm – về những cái chết “không thể tránh khỏi”.
Nếu chấp nhận kí vào hiệp ước đó, Avengers từ chỗ biệt đội báo thù, sẽ trở
thành biệt đội đánh thuê. Stark bám víu vào đó như một nơi mà anh ta có thể,
nói thế nào nhỉ, làm vơi bớt ám ảnh và trách nhiệm và tội lỗi mà những cái chết
kia gây ra. Tổ chức muốn thế, và họ chịu trách nhiệm cho quyết định ấy. Còn
Roger, anh đúng khi nói về Avengers như một tổ chức độc lập, và cần phải là một
tổ chức độc lập. Đó là mô hình lí tưởng dành cho những người bảo vệ mà sức mạnh
và quyền năng của họ không bị giới hạn bởi bất kì tổ chức hay quân đội nào. Nhưng
nó cũng gần với hình mẫu của những kẻ độc tài.
Đoạn này mình tin theo lí luận của Black Widow. Còn đặt một tay lên vô lăng
thì còn điều khiển được chiếc xe.
2. Captain America đã chết.
Mình nhớ hồi trước khi phim ra mắt có một dòng ý kiến cho rằng Steve
Roger sẽ chết và Bucky trở thành Captain mới.
Nhưng người thực sự đã chết, không phải Roger, mà là Captain America.
Hay ít nhất, hình ảnh Captain America mà người dân có thể tin tưởng. Steve vẫn
là một thủ lĩnh mà Avengers có thể tin cậy, nhưng anh đã không còn là người anh
hùng ái quốc năm xưa. Anh đã vứt bỏ *spoiler* tấm khiên để chọn Bucky, cũng
chính là vứt bỏ trách nhiệm mà người ta đã trao cho anh – hoặc lí tưởng của đời
anh những thập kỉ trước đây. Mình thì nghĩ Steve đơn giản là không xứng đáng với
cái khiên ấy, hay danh xưng Captain America nữa, ít nhất là trong giai đoạn này
của cuộc hành trình. Và Stark xứng đáng được nhận nhiều hơn một bức thư đôi chục
dòng kết thúc đại ý rằng “khi cần hãy gọi”.
Nếu cho mình quyền được chọn một kẻ phản diện thực sự trong Civil War,
mình sẽ chọn Roger. Vì anh đã bỏ tấm khiên – bỏ danh xưng Captain America; vì
anh đã “trả” lại cho Tony nhóm Avengers – một danh xưng giờ chỉ còn là vỏ rỗng,
vì linh hồn của nó – các thành viên đã theo Steve đi ở ẩn cả. Steve trả cho
Tony một “gia đình”, nhưng chính xác thứ anh ném lại cho Tony chỉ còn là một
toà nhà.
Tự dưng lúc xem đến đoạn đấy, khi nhìn thấy Vision ngồi trước bàn cờ trống,
hay Tony và Rhode (với một khung xương máy gợi nhớ kinh khủng đến Thiên thần
bóng tối =)))))), trong đầu mình, đoạn nhạc của bài Empty Chair at Empty Tables
trong Les Miserable đột ngột vang lên.
4. Tất nhiên Steve cũng không phải người để đổ mọi lỗi lầm.
Nói như vậy, vì trong Civil War, Steve đã cho thấy một điều không hề
thay đổi ở anh – điều làm anh xứng đáng với vị trí một người thủ lĩnh.
Đó là niềm tin sắt đá vào những người đồng đội của mình. Niềm tin ấy là
thứ tồn tại không ổn định với Tony, cũng chính là nguyên nhân góp phần làm những
ám ảnh của anh thêm trầm trọng. Niềm tin dẫn đến sự chia sẻ. Đấy chính là lí do
chúng ra được chứng kiến một cảnh phim hài hước bậc nhất khi Steve gặp Sharon
và trong xe, Sam cùng Bucky lập tức vào vai hai đứa bạn mất nết – chứng kiến cảnh
bạn mình với một cô gái mà như thể đang dự một buổi chiếu bóng ngoài trời.
Steve đặt niềm tin vào Bucky khi cả thế giới quay lưng lại với Bucky. Và
Steve đã không sai. Chỉ là trong phút chốc anh đã vào vai một người thiên vị -
như bao người bình thường khác, bám chặt lấy thứ gần gũi hơn với mình. Với
Bucky, anh còn là người duy nhất mà Bucky có thể sẻ chia những kí ức về thời đại
của mình. Cái chết của Peggy cũng đóng góp rất nhiều vào tâm trạng bi luỵ này của
Steve. Sự thiên vị nhất thời này, cùng với những suy nghĩ về việc bản thân có
quyền đánh giá điều gì tốt, điều gì xấu cho một người khác đã khiến Steve phạm
sai lầm với Tony. Một sai lầm không thể cứu vãn.
Anh Phan.