Thể loại phim đặc trưng bởi
những tên tâm thần giết người hàng loạt, bạo lực, máu me và một cốt truyện “thẳng
đuột từ đầu đến cuối”, nổi tiếng với những cái tên như The Evil Dead, Halloween,
Friday the 13th, Scream,
The Night Mare on Elm Street… đang tấn công dữ dội sóng truyền hình trong nửa
cuối 2015.
1. Từ những đặc trưng tưởng
chừng không thể dung hoà của thể loại
Chuyện kể rằng ở vùng dân
cư nọ với những bí mật đen tối, tồn tại một tên sát nhân đeo mặt nạ và một nhóm
người vô tình nhưng hữu ý lọt vào tầm ngắm của hắn. Và sau hàng chục phút phim
gồm những cảnh chạy trốn, la hét, tra tấn, bộ phim sẽ kết thúc bằng việc nhân vật
sống sót sau cùng (thường được gọi bằng cái tên mĩ miều final girl) run
rẩy chạy về phía ánh đèn phía xa, cầu xin sự giúp đỡ. Tên giết người hàng loạt
đã bị final girl hạ gục một cách thần kì, trước khi, một cách thần kì
hơn thế, sống lại vào phần tiếp theo và tìm kiếm một nhóm nạn nhân mới. Đây
chính là bản mô tả đầy đủ và ngắn gọn nhất những gì thường xuyên xảy ra trong một
bộ phim thể loại slasher.
Nhanh gọn, chóng vánh,
nhân vật thay mới toàn bộ qua các phần, không cần quá nhiều lí do hay lòng nhân
từ được ban phát, slasher quả
là thể loại phim có sức mạnh “tận diệt” các nhân vật. Sự “phung phí”
này rõ ràng trái ngược hoàn toàn với tiêu chí của các TV Series nói chung, vốn nặng
ở cốt truyện rối rắm và vô cùng, vô cùng tiết kiệm nhân vật.
2. Cho tới sự dung hoà đầy
táo bạo
Đầu tiên, hãy phân tích Scream
The TV Series. Mùa đầu tiên đã khép lại, tên giết người tâm thần ghostface
đã lộ diện, final girl cứu được (hầu
hết) những người bạn của mình. Nhưng không ai biết vẫn còn một kẻ đồng phạm
lang thang ngoài kia, âm mưu những kế hoạch mới, trong một mùa phim mới.
Điều thú vị nhất trong phiên
bản truyền hình này chính là việc đội ngũ sản xuất đã thêm vào cốt truyện phim
nhiều tuyến nhân vật hơn, nhiều xung đột hơn, mốc thời gian dài hơn, nhiều tình
tiết “đánh lạc hướng” người xem hơn… tất cả nhằm mục đích mang lại cho người
xem một góc nhìn mới, không chỉ về bộ phim nói riêng, mà là cả thể loại slasher
nói chung. Vẫn là một cuộc trả thù của kẻ đeo mặt nạ ghostface, nhưng có chiều
sâu hơn, và nhiều cung bậc cảm xúc hơn.
Các nhân vật trong phim,
từ nạn nhân đến hung thủ, đều có cuộc sống đời thường với vô vàn những mối quan
hệ phức tạp, những ước mơ, những tham vọng, và kéo theo đó là cả những bí mật
đen tối không muốn bị phơi bày. Giữa một bộ phim mà đáng lẽ tất cả mọi việc phải
diễn ra thật nhanh chóng và gọn ghẽ, tới độ cảm xúc duy nhất tồn tại là sự kinh
hoàng, thì sự thương cảm có cơ hội được lên tiếng. Sự thương cảm ấy cũng chính là
thành công mà đội ngũ biên kịch của Scream the TV series đã đạt được khi
dung hòa thành công điểm yếu của thể loại slasher với thế mạnh của thể
loại phim truyền hình nói chung.
Cũng là tên giết người
hàng loạt sau chiếc mặt nạ, cũng là “tiếng thét”, nhưng Scream Queens lại
mang đến một trường trải nghiệm khác biệt cho khán giả. Ra mắt sau Scream
The TV Series, mang hơi hướng của Sorority Row (2009), Scream
Queens là TV Series sẽ khiến bạn cảm thấy kinh khiếp, không bởi những vụ giết
người - cái đấy để sau, mà là cách những quý cô “sống ảo” hợm hĩnh tự cho mình
là trung tâm của vũ trụ cư xử với bè bạn và những người ở “thế giới thực” bên
ngoài bốn bức tường ngôi nhà chung của họ.
Ngắm nhìn các quý cô xinh
đẹp diễu qua lại trong những bộ cánh đắt tiền, ganh đua lẫn nhau ngôi vàng “Ong
Chúa” là một việc làm mang tính giải trí cao độ, nhưng thú vui đấy chẳng mấy cũng
nhàm. Đừng lo, hãy để tên sát nhân sau chiếc mặt nạ quỷ màu máu cùng khiếu hài
hước quái gở của đội ngũ sản xuất bóc tách từng lớp của bí mật ghê tởm bị chôn
giấu kia.
Nếu ví Scream The TV
Series chân phương như câu chuyện về con sói giữa bầy cừu, thì Sream
Queens lại vô cùng quỷ quyệt, nhìn qua thì ngỡ là Jelly Bean – lấp lánh,
xinh đẹp và ngọt ngào, nhưng thực chất lại à Boozled Bean – không thể biết thứ
đáng sợ gì đang ẩn giấu sau lớp vỏ đường. Cùng là thể loại slasher, cùng
một motif kẻ tâm thần giết người hàng loạt và các nạn nhân, nhưng hai series lại
mang đến cho người xem hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Có thể nói, “truyền
hình hoá” thể loại slasher là một hướng đi đầy táo bạo mang lại những
thành công đáng mong chờ.
3. Và một tương lai đầy bất
ngờ cho thể loại
Có
một vấn đề mà mọi series phim truyền hình thể loại
slasher đều phải đối mặt: sự thiếu hụt
nhân vật. Khán giả luôn muốn khám phá chân tướng kẻ trốn sau mặt nạ. Nhưng một
khi chiếc mặt nạ đã bị gỡ bỏ, thì còn đâu tên giết người cho các phần kế tiếp? Thêm
vài đó, thật khó để tạo ra một tên tâm thần giết người hàng loạt khi các nhân vật
cứ chết dần mà không có thêm bất kì ai xuất hiện. Nghịch lí này giống như lời
nguyền ếm lên thể loại slasher, nhưng mặt khác lại là yếu tố ẩn chứa nhiều
bất ngờ, bởi, “Làm cách nào họ có thể tạo ra thêm một tên giết người hàng loạt chỉ trong một tập
phim?”.
Thêm một điều bất ngờ nữa
sẽ được hé lộ trong mùa phim cuối năm 2015 này là Ash vs. Evil Dead. Phiên
bản truyền hình của series phim ăn khách trong thời hoàng kim của slasher
này sẽ đưa nhân vật Ash, do chính nam diễn viên từng vào vai nhiều thập kỉ trước
– Bruce Campbell đảm nhận lên màn ảnh. Ash và người bạn đồng hành của mình sẽ bắt
đầu một cuộc phiêu lưu đẫm máu, kinh tởm và cả buồn cười chống lại các thế lực
ma quỷ ám ảnh cuộc sống con người.
Năm 1960, Alfred
Hitchcock đã khai sinh ra dòng phim slasher bằng Psycho. 55 năm sau, đây vẫn là lựa chọn
yêu thích của nhiều khán giả, dù rằng thời hoàng kim của thể loại đã qua từ lâu.
Hãy chờ xem sự “lấn sân” sang truyền hình của slasher trong nửa cuối
2015 này sẽ đưa những tên tâm thần giết người hàng loạt đi xa đến đâu trong một
thời điểm mà mọi thứ dường như đang đi vào độ thoái trào.
Anh Phan.
Hay em ạ:X
Trả lờiXóaTeng kiu chị Trangggg ~ :* :*
Xóa