Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

[Dịch] Fearless - Cornelia Funke (Chương 1)






1.      CHỜ ĐỢI

Anh ấy vẫn chưa hề quay lại.
“Anh sẽ không ở đó lâu đâu.” Cáo vuốt nước mưa trên mặt. Đối với Jacob, câu nói này có thể mang bất cứ ý nghĩa nào. Đôi khi anh ấy bỏ đi khoảng vài tuần, lúc khác thậm chí tới cả vài tháng.
Khu thành cổ đổ nát vẫn giữ nguyên dáng vẻ điêu tàn, và sự im lặng nằm kẹt giữa những bức tường cháy nham nhở khiến Cáo rùng mình, giống như cơn mưa ngoài kia. Làn da của con người quá vụng về trong việc giữ nhiệt. Giờ đây Cáo hiếm khi khoác lên người bộ lông quen thuộc. Tất cả cũng vì cô đang ngày càng bắt đầu cảm nhận rõ ràng việc bộ lông đã đánh cắp thời gian tuổi trẻ của mình như thế nào. Không cần đến sự nhắc nhở của Jacob, Cáo tự mình nhận ra điều ấy.
Anh đã ôm Cáo thật chặt, thật gần trước khi ra đi, như thể bằng cái ôm ấy, Jacob muốn mang hơi ấm của Cáo bên mình trong cuộc hành trình quay lại thế giới mà ở đó anh đã sinh ra. Có điều gì đó làm anh hoảng sợ, dù anh có cố tình phủ nhận nó như một lẽ tất nhiên. Anh vẫn là chú bé nghĩ rằng mình có thể chạy thoát khỏi cái bóng của mình.
Họ đã di chuyển ngược về phương nam, tới vùng Sveriga và Norga, nơi mà cho tới tận ngày hôm nay, những khu rừng vẫn bị chôn vùi trong biển tuyết và những người thợ săn vẫn dồn ép đàn sói về phía làng mạc. Trước đó, hai người đã làm một cuộc hành trình dài về phương bắc, tới độ giờ đây đôi lúc Cáo vẫn cảm thấy cát sa mạc lạo xạo trong lót giày. Ngàn vạn dặm đường, rất nhiều những thành trì và vương quốc mà cô chưa từng nghe danh… tất cả chỉ để tìm kiếm một chiếc đồng hồ cát. Nhưng Cáo hiểu Jacob quá rõ để có thể tin vào câu chuyện ấy.
Dưới chân cô, bông hoa báo xuân dại đầu tiên đã hé nở giữa những phiến đá dẹt nằm rải rác. Cáo bứt một trong số những thân cành mảnh khảnh ấy, khiến giọt sương đọng trên cánh hoa trôi đi, hạt nước vẫn còn lạnh buốt. Đó là một mùa đông rất dài, Cáo vẫn còn có thể cảm thấy dư âm của những tháng vừa qua đọng lại như sương giá trên da mình. Có quá nhiều biến cố đã xảy ra kể từ mùa hè trước. Tất cả những lo lắng thống khổ dành cho em trai của Jacob, và thậm chí là cả anh. Quá nhiều sợ hãi. Quá nhiều yêu thương. Mọi thứ đều quá nhiều.
Cô cài đoá hoa màu vàng vào ve áo. Đôi tay… chúng được tạo ra cho cơ thể với làn da con người cóng lạnh này. Mỗi khi khoác bộ lông lên người, cũng là lúc Cáo mất đi cơ hội được cảm nhận thế giới thông qua những đầu ngón tay.
“Anh sẽ không ở lại đó lâu”.
Bằng một động tác lanh lẹ, cô vồ gọn một tên lùn đang nhét đôi bàn tay bé tin hin của mình trong túi áo khoác. Hắn ta chỉ chịu thả rơi đồng xu bằng vàng sau khi cô lắc gã như cái cách một con cáo cái vờn mồi. Tên trộm bé nhỏ cắn vào tay cô trước khi vùng bỏ chạy, miệng lầm bầm những lời chửi rủa. Jacob luôn nhét vào túi cô vài đồng tiền vàng trước mỗi lần anh ra đi. Anh không hề cân nhắc sự thật rằng giờ đây cô đã xoay sở khá tốt trong thế giới loài người – ngay cả khi không có anh.
Anh đang sợ hãi điều gì?
Cáo đã từng hỏi anh, sau nhiều ngày đi xe ngựa từ một ngôi làng hoang tàn sang tới ngôi làng kế tiếp, chỉ để cùng đứng dưới tán cây lựu khô cháy của một vị vua nào đó đã qua đời. Cô lại hỏi anh, khi Jacob đã say khướt suốt ba đêm liền sau khi họ tìm được một khu vườn cỏ mọc um tùm và một lòng giếng cạn.  “Chẳng xá gì. Đừng lo”. Một nụ hôn vào má và nụ cười bất cần mà Cáo chưa thấy lại ở anh từ thuở mười hai. “Chẳng xá gì…”
Cáo biết rằng anh đang nhớ em trai mình, nhưng dường như còn gì đó khác. Cáo ngước mắt lên nhìn toà tháp. Những tảng đá đã cháy thành than dường như đang thì thầm một cái tên. Clara. Có phải vậy?
Trái tim Cáo vẫn thắt lại mỗi khi nghĩ về dòng suối và hai xác chim sơn ca kia. Bàn tay Jacob lùa trong mái tóc Clara, môi anh gắn vào môi cô ta. Say đắm.
Có lẽ đó là lí do tại sao Cáo gần như đã quyết định sẽ đi theo anh – lần đầu tiên. Cô thậm chí đã theo chân Jacob lên tận đỉnh tháp, nhưng đứng trước gương thần, mọi sự can đảm trong cô đều tiêu biến. Chất thuỷ tinh của tấm gương thần đối với cô như băng đá, đủ sức làm đông cứng cả trái tim.
Cáo quay lưng đi khỏi toà tháp.
Jacob nhất định sẽ quay lại.
Anh luôn luôn quay trở lại.

Đọc tiếp:  Chương II - THẾ GIỚI NGƯỢC

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Deep End hay câu chuyện về mối tình đầu vụng dại và cuồng si





Mình tìm thấy (nhìn thấy?) bộ phim này một cách tình cờ thôi, chủ yếu là vì bị ấn tượng quá mạnh bởi hình hai nhân vật chính trong dàn cảnh theo lối làm giả các bức tranh tường thời Phục hưng. Ấn tượng tới độ mình nghĩ đây sẽ là bộ phim sẽ xuất hiện trong danh sách những phim có phần hình ảnh ám ảnh mình rất lâu sau này. Chẳng vì gì đặc biệt, chỉ vì cái cảnh phim chớp nhoáng được đưa lên thumb của cửa sổ xem online đấy thôi.

Phim làm mình nhớ đến chính mình, cái hồi bằng tuổi cậu nhân vật chính. Hồi đấy mình cũng thích thầy giáo của mình kinh khủng, thích theo cái kiểu mà cậu nhân vật chính thích người chị của cậu ấy, cái kiểu khao khát người kia nhìn về phía mình, quan tâm đến mình theo cái cách mà người ấy quan tâm đến người đặc biệt của họ. 

Quay lại với Deep End. Bộ phim làm năm 1970 này kể về một thiếu niên nọ làm việc trong một nhà tắm công cộng. Tại đây cậu gặp và phải lòng một cô gái hơn cậu vài tuổi. Cậu yêu cô, ghen tị và tìm cách phá hoại những cuộc hẹn hò của cô với người đàn ông khác. Mọi chuyện tưởng chừng chỉ dừng lại ở những trò chọc phá trẻ con, con đến một ngày nọ, cậu tình cờ phát hiện ra con người thật sự của cô gái đó – con người mà cô ấy vẫn luôn là, chỉ có cậu không biết hoặc cố tình không biết…

Đây là một câu chuyện buồn, hẳn nhiên. Nhưng mình không thấy buồn gì nhiều cho cái kết phim, hay cái kết dở dang đã được báo trước cho câu chuyện tình của cậu bé, mình thấy buồn kinh khủng vì sự mãnh liệt mà ngày ngày, giờ giờ cậu vẫn dành cho cô gái ấy trong niềm hi vọng mong manh rằng một ngày kia sẽ được đáp lại.

Ờ thì cũng phải thú nhận, là mình rất thích những câu chuyện tình kiểu như thế - một cậu bé non nớt đem lòng yêu một cô gái lớn hơn cậu. Cái kiểu tình yêu đấy vừa có gì đấy buồn cười, vừa có gì đấy dễ thương phát hờn lên được. Cậu bé ấy vừa có cái kiểu ì èo của một đứa em trai, vừa có cả cái kiểu giả vờ làm người lớn… Mô tả đơn giản hơn thì cậu ấy sẽ có rất nhiều trạng thái khác nhau khi ở trong một mối quan hệ như thế, và mình thích cái tính “luân phiên” ấy.

Cậu bé tên Mike. Còn cô gái cậu yêu tên Susan.

Mike là một chú nhóc 15 tuổi nhưng vẻ ngoài lại phổng phao hơn độ tuổi rất nhiều. Mike phụ trách khu nam của nhà tắm công cộng, nhưng những khách hàng cần đến sự giúp đỡ của cậu là chỉ rặt những người phụ nữ cô đơn ở khu đối diện. Họ yêu thích cậu, chỉ đích danh tên cậu mỗi khi cần phục vụ. Cũng không trách được, vì Mike thực sự rất đẹp. Kiểu vẻ đẹp khiến bạn sẽ muốn ôm cậu vào lòng cưng nựng. 

Nhưng Mike sợ hãi những va chạm và “sủng ái” ấy, tất cả, trừ Susan. Mike thích Susan, thích phát điên. Không hẳn vì cô là người đồng nghiệp duy nhất cùng chia sẻ với cậu công việc, không hẳn vì cô là một cô gái có mái tóc màu ginger quá sức xinh đẹp, cũng không hẳn vì ở cô toát ra một thứ sức hút về mặt giới tính khó cưỡng lại, cũng không hẳn vì ở cô có sự đỏng đảnh dễ thương… Một chút của mỗi thứ “không hẳn” ấy, và rất nhiều đến từ sự thân thiết Susan dành cho Mike. Những câu chuyện, sự quan tâm, những va chạm về cơ thể… Vô tình thôi, nhưng chí mạng.

Và chàng Mike ngây ngất trong tình yêu đầu đời.

Mình thích cái cảm giác ấy – cảm giác âm thầm thích một người ở ngay trước mặt mình, ngày ngày vẫn nói cười với mình, đôi lúc còn để mình chạm vào họ. Cảm xúc như thể ngọn núi lửa sắp phun, làm từng tế bào trên cơ thể bạn căng tràn trong phấn khích. Nhưng tâm hồn bạn - cái vũ trụ hỗn loạn trong tình yêu ấy lại bị chứa đựng bởi một cơ thể vật chất luôn giả bộ “không có gì” trước mặt người kia, vì bạn sợ, nếu đối phương không thích mình…

Tuy nhiên những mô tả bên trên chỉ là câu chuyện của riêng mình. Còn cậu bé Mike, một cách trẻ con ngỗ ngược, cậu giành lấy sự chú ý của Susan bằng cách chọc phá tất cả những cuộc hẹn hò của Susan với những người đàn ông khác. Và Susan có vẻ cũng nhận ra một điều gì đó bất thường nơi Mike. Và cô đã “hưởng ứng” Mike bằng trò chơi mèo vờn chuột. 

Susan xinh đẹp, bản thân cô cũng nhận ra điều ấy, và đã vận dụng nó rất tốt. Ở nhà tắm công cộng, Susan luôn ở trạng thái đối đầu với bà quản lý. Một người đã luống tuổi, luôn tuân theo nguyên tắc, giữ ý giữ mình với bên kia là cô gái hừng hực thanh xuân hút mắt mọi gã đàn ông đi ngang qua. Một bên đề cao đạo đức, bên kia đáp trả bằng việc trưng ra những thứ mà đối phương không thể có. Susan cũng thuộc kiểu người đỏng đảnh, “em đẹp em có quyền” đầy thách thức – trên mọi góc độ đều phù hợp với cậu nhóc Mike đang ở cái tuổi hừng hực tinh thần chinh phục và chiếm hữu.

Tiếc thay, cậu nhóc Mike không biết rằng mình đã thua ngay từ trước khi ra trận.

Mình thích cái kiểu thích thể hiện của Mike bao nhiêu, buồn cười với cái kiểu cách ghen tị của cậu với những người đàn ông quanh Susan bao nhiêu, thì lại thấy buồn buồn tưng tức bấy nhiêu khi những giấc mơ màu hồng của cậu tan tành mây khói. 

Vài năm trước mình có một buổi nói chuyện ngăn ngắn dẫn đến một chia sẻ thế này: bọn con trai chúng nó xem phim khiêu dâm rồi thủ dâm các kiểu nhưng với người mà chúng nó thích, chúng nó sẽ đặt trong một vòng tròn “bất khả xâm phạm” xa khỏi những cái “thói quen giới tính” ấy. Cậu bé Mike hẳn đã mơ về Susan như mơ được chạm tay vào nữ thần. Ấy mà một ngày kia, cậu phát hiện ra nữ thần ấy đã phản bội niềm tin của mình. 

Giữa thất tình và sụp đổ hình tượng, điều nào trong hai điều ấy khó chấp hơn với một chú bé ở tuổi 15? Chỉ biết, cậu bé Mike phải nếm trải cả hai cảm giác ấy trong cùng một khoảnh khắc. Thế nhưng, dù bị tổn thương, dù bẽ bàng, cậu vẫn cứng đầu bảo vệ “nữ thần” trong trí tưởng.

Đó là khi cậu ăn cắp cái biển quảng cáo in hình Susan bán khoả thân trước cửa một quán bar, vác nó đi theo mình cả một đoạn đường rất dài, không quên che phần cơ thể loã lồ ấy lại bằng áo khoác của mình – dù đó chỉ là một tấm biển quảng cáo.

Tình yêu có những cơ chế vận hành của riêng nó. Phần nhiều là không thể giải thích được. Sự kiên trì theo đuổi của Mike cũng là một trong số đó. Dù rằng với Mike, nó giống nhiều hơn một sự ám ảnh. Thế nhưng cô gái Susan lại không nhận ra sự nguy hiểm trong những sự kiện ấy, vì cô có nhiều vấn đề khác để quan tâm.

Cô không chỉ là một nhân viên mẫn cán của nhà tắm công cộng, một người đồng nghiệp thân thiện hay người chị gần gũi của Mike hay một vũ công thoát y ở bar, cô còn là một thợ đào mỏ siêu hạng. Susan chẳng còn lạ lẫm gì cánh đàn ông, thậm chí còn thuộc nằm lòng những chiêu trò để thâu tóm họ. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Mike luôn là một ngoại lệ đặc biệt. Cậu ta làm phiều Susan, quấy rối cô, nhưng cô không thể rũ bỏ cậu ta.

Quay lại cái cảnh ở hồ bơi – cảnh phim mà như mình đã mô tả ở bên trên, làm mình bị ấn tượng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Trong cảnh phim đó, Mike giúp Susan tìm lại viên kim cương mà cô làm rơi trong tuyết. Kế hoạch là của Mike, phương pháp cũng là của Mike, cậu làm tất cả với hi vọng mình có ích với cô, và mong cô cần đến cậu. Thế nhưng khi Mike cầm viên kim cương trong tay, háo hức khoe nó với Susan, dường như có gì đó trong cậu đổ vỡ. 

Lần đầu tiên trong suốt bộ phim, Mike thay đổi chiến thuật. Cậu mong muốn một sự trao đổi, hay đền đáp từ Susan. Và cô gái Susan thì không đủ tinh tế, hay tử tế, hay thậm chí lòng tự trọng để xoa dịu Mike, thay vì thế, cô đẩy cậu vào sự tuyệt vọng sau cùng.

Cái kết của phim không khá bất ngờ với mình. Bất ngờ theo cái kiểu mình biết nó sẽ đi đến chỗ đấy, nhưng sẽ theo một logic hoàn toàn khác. Mình đã nghĩ nó sẽ kiểu cặp tình nhân bị điện giật chết trong hồ bơi vì ấm đun nước hở điện hay đại loại thế, nhưng cuối cùng không phải (vãi logic). Nhưng cũng không quan trọng lắm, vì cuối cùng thì Mike cũng có được thứ mà cậu ấy muốn, sau một câu chuyện dài.
S.Icarus