Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Chú mèo trở lại (draft)

Chú mèo trở lại

Ảnh "chôm chỉa" từ FB anh Tidus - nguyên mẫu nhân vật của mềnh


Phố ven hồ, vắng vẻ. Những căn biệt thự đồ sộ im lìm giữa những khuôn viên mênh mông cây lá. Trời tháng sáu nắng như đổ lửa, nhưng chẳng có cây sấu già nào thả những chiếc lá non như trong lời bài hát đẹp như tranh của Đỗ Bảo. Tôi tựa đầu vào tấm kính cửa mờ mờ bụi, cánh mũi khụt khịt vì thứ không khí khô lạnh ướp mùi nước hoa rẻ tiền bên trong chiếc taxi màu hồng chói loá.
Trong tai nghe, Trần Thu Hà vẫn rót vào tai tôi những giai điệu du dương của Bài ca tháng sáu. Phía ngoài xa xa, mặt nước hồ phản chiếu ánh trời, xanh biêng biếc.
Ngôi nhà mới của chúng tôi – từ “mới” hiểu theo nghĩa của câu “Cũ người mới ta” nằm trên một trong vô vàn những con phố nhằng nhịt đan cài vào nhau và quay mặt ra phía hồ. Mất hai ngày để chúng tôi chuyển hết đồ đạc của một gia đình gồm ba người, và mất nhiều thời gian hơn nữa để từng thứ trong đống lộn xộn ấy vào đúng vị trí của chúng trong căn nhà hai tầng với sân thượng rộng thênh thang.
Hành trang của tôi trong chuyến xê dịch này, ngoài những thứ vật dụng hàng ngày, một nghìn cuốn sách, còn có cả một “khu vườn” nhỏ bé mà đồ sộ do chính tay tôi vun trồng. Khu vườn ấy là trái tim của tôi, là quá khứ của tôi, là tất cả những gì níu giữ tôi với những kí ức đẹp nhất của mình. Là khu vườn, chứ tuyệt nhiên không phải con người. Hoặc giả là con người, nhưng tôi vẫn còn quá trẻ, quá đủ đầy để có thể nhận ra.
Đôi lúc, tôi hoang mang với suy nghĩ, liệu tôi có đang quá tàn nhẫn, quá lạc lõng với cuộc sống quanh mình? Hay tôi là kẻ duy nhất mặc quần áo trong một khu thương mại đầy rẫy những kẻ ở trần? Tôi đã từng kể cho bố mẹ nghe những nỗi sợ hãi ấy. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra bản thân mình cô đơn và thiếu vắng sự sẻ chia đến như thế nào giữa tinh cầu 9 tỉ dân này.
Đó là câu chuyện của những ngày tháng 6, khi khu vườn của tôi xác xơ vì nắng, và vì đột ngột bị bứng đi khỏi nơi chốn thân quen của chúng – cái chuồng cọp chật hẹp trên tầng hai của một khu tập thể cũ kĩ đã vĩnh viễn không còn tồn tại. Tôi đánh dấu sự kiện ấy bằng việc trồng một cây chanh leo ở góc sân – nơi bố tôi đã kì công cậy những khuôn gạch nung vuông vức lên, đổ đất xuống và biến nó thành một khu vườn.
Tháng 7. Tôi đã không còn bị lạc giữa những ngả đường “na ná nhau” đầy rẫy xung quanh khu nhà tôi sống. Cùng là những ngôi nhà cao tầng xây san san, cửa gỗ, cửa sắt, thậm chí cả cửa cuốn hai lớp luôn đóng im lìm, trước cửa mỗi căn nhà sẽ có đôi ba chậu cây, lắm lúc là những thùng xốp sứt mẻ - dấu vết còn sót lại của phong trào trồng rau sạch rộ lên một thời gian trước, vài cây rau còi cọc lẫn với cỏ dại. Cỏ mọc tốt hơn rau.
Việc không còn bị lạc giữa các con đường có ưu điểm là đã tiết kiệm cho tôi rất nhiều thời gian hay công sức, nhưng nó cũng tước bỏ của tôi cái quyền được thấy thế giới quanh mình thật bao la, mới mẻ và nhiều điều để khám phá thay vì một cái thở dài chán nản. Tôi nghĩ về điều ấy như một ân huệ, một niềm háo hức. Nhưng rõ ràng những điều ấy cuối cùng cũng đã bị tước đoạt khỏi tôi.
Tháng 8. Tôi bắt đầu học kì mới tại một ngôi trường xa lạ. Cây chanh leo đã lên xanh kín giàn.
Tháng 9. Chúng tôi có một tuần nghỉ trước khi học kì mới thực sự bắt đầu. Lũ trẻ đang quay cuồng trong cái nhịp đều đặn của quy trình trường học – trung tâm A – trung tâm B chưa kịp vui mừng vì chuỗi ngày nghỉ hiếm hoi thì đã nhanh chóng rơi vào sự trống trải và bứt rứt chân tay, khi đột nhiên chúng có trong tay quá nhiều thời gian để ngơi nghỉ - thứ mà bấy lâu nay chúng luôn khao khát.
Tôi dành những ngày nghỉ của mình để nằm dài trên giường, đọc đôi ba cuốn tiểu thuyết cũ sờn trên giá sách của bố, hoặc ngồi hàng tiếng đồng hồ trên sân thượng mà chẳng để làm gì. Tôi chỉ nhìn lên bầu trời, cảm nhận mình đang từng chút, từng chút một tan biến vào sắc xanh ấm áp kia. Đôi lúc, xen giữa những khoảnh khắc tĩnh lặng ấy của tôi, mẹ sẽ xuất hiện, vẻ thăm dò và sợ hãi. Mẹ xuất hiện chỉ để đảm bảo rằng tôi đang không: 1, Chuẩn bị nhảy từ trên sân thượng xuống 2, Đang xem phim ảnh đồi truỵ 3, Đang chuẩn bị cắt cổ tay hay tròng dây thừng vào cổ… Ngoài ba việc ấy, tôi có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn.
Cuộc sống của tôi, thời gian của tôi, thậm chí cả cuộc đời tôi sau này, tưởng chừng như sẽ mãi mãi dừng ở những ngày tháng ấy, với một người mẹ mà tình yêu thương dành cho tôi đồng nghĩa với nỗi sợ hãi sự nổi loạn hay cái chết, với những lời cảnh báo về triệu chứng xa lánh xã hội từ một vị bác sĩ thần kinh nào đó mà thậm chí cả cái tên được in trên mảnh kim loại sáng bóng cài trên chiếc áo blouse trắng của ông ấy tôi cũng không thể nhớ được.
Đó là một ngày tháng 9, khi mà giàn chanh dây của tôi đã tạo thành một mái vòm màu xanh mát mắt phủ kín một góc sân. Khi tôi đang ngồi tha thẩn dưới giàn cây ấy, xúc đất vào đống chậu nhựa xanh đỏ đủ màu, thì một âm thanh kì lạ đã làm tôi chú ý.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng kêu. Và tôi sững sờ. Lần giữa vòm lá là một cục lông màu vàng nâu có đôi mắt to, trong vắt màu xanh biển. Đôi mắt ấy đang hướng về tôi những cái nhìn sợ hãi nhiều hơn là đe doạ. Ở góc độ của mình, tôi có thể cảm thấy từng thớ cơ trên cơ thể cục lông ấy đang căng ra, chỉ chờ một cú lao mình, để chạy trốn, hoặc tấn công.
Con mèo cứ nhìn tôi, chăm chú, như thể chỉ một giây lơ là, nó hoặc tôi có thể bất ngờ tấn công và giết chết đứa còn lại. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một con mèo ở cự li gần như thế. Nguyên do lại là vì lời chẩn đoán của một ông bác sĩ nọ khi tôi còn là một đứa bé, rằng hệ hô hấp của tôi không được tốt, và dễ dàng rối loạn chỉ bởi một sợi lông mèo vô hại. Và thế là tèn ten… từ đó trở đi, tôi không bao giờ có cơ hội được chạm vào bất cứ loài động vật nào, ngay cả nhìn ngắm chúng trong sở thú.
Tôi thích thú thật sự với con mèo. Nó khiến tôi nhớ đến chính mình. Tôi giơ tay về phía con mèo, mong muốn được chạm vào lớp lông ấm mềm của nó. Con mèo kêu lên một tiếng, lao vào tôi, để lại trên cánh tay tôi ba vết xước đều đặn, rớm máu.
“Khỉ thật!” – Tôi buột miệng thốt lên, xoa xoa chỗ vết thương đang rỉ máu, mắt nhìn theo cái cục lông lá màu cam đang vọt đi.
Xung quanh khu nhà tôi ở, có khá nhiều mèo hoang – những con mèo, hoặc may mắn sống sót sau khi bị vứt bỏ ngay lúc vừa mở mắt, hoặc bị xua đuổi bởi chính chủ nhân đã từng yêu quý nó, thường giễu qua giễu lại trước mắt chúng tôi với bộ dạng hoặc bẩn thỉu lở lói, hoặc gầy xác xơ khoe ra những dẻ xương sườn ôm lấy lồng ngực phập phồng. Mẹ tôi, sau khi sát trùng những vết cào, nhất quyết bắt tôi đi tiêm phòng dại bởi nỗi ám ảnh về những con mèo hoang. Nhưng tôi tin cục lông màu da cam đã viếng thăm tôi hôm trước không nằm trong số những con mèo khốn khổ ấy.
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ dưới giàn chanh leo ấy, tôi bắt đầu để ý hơn đến đám mèo xung quanh nhà. Cục lông màu cam luôn xuất hiện ở đó, lúc thì nằm dài trên một bờ tường sứt sẹo, lúc lại đứng từ xa nhìn chằm chằm vào tôi từ bãi đất trống phía đối diện – bãi đất này vốn là nền của một căn nhà đã bị phá sập. Khoảng cách giữa tôi và cục lông cứ ngày một ngắn dần. Tôi bắt đầu nghĩ cục lông màu cam ấy muốn làm thân với mình. Chúng tôi thiết lập được mối liên hệ đầu tiên khi tôi mang cho cục lông một mẩu xúc xích ngăn ngắn rút ra từ ruột chiếc bánh mì đang ăn dở.
Khoảng một tuần sau “mẩu xúc xích tình bạn” ấy, cùng vô số những mẩu xúc xích khác, cục lông cho phép tôi sờ vào lớp lông mềm khen khét mùi nắng của nó. Một chiều nắng nhẹ, khi đang ngồi lê la ở bãi đất, với cục lông nằm cuộn tròn trong lòng, tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng sẽ đặt tên cho nó. Cục lông sẽ chỉ thực sự thuộc về tôi khi tôi đặt cho nó một cái tên. Cái tên thể hiện sự sở hữu, như thể…
“Ti ơi!”
Cục lông vàng đang nằm cuộn tròn trên người tôi cựa quậy. Rồi khác hẳn với cái vẻ lười biếng bất cần hàng ngày, nó vụt đứng dậy, chạy về phía có tiếng gọi. Tiếng gọi cất lên từ miệng một cậu bé, thực ra là một thiếu niên, có lẽ bằng tuổi tôi. Áo hoodies đen, quần lửng kiểu bụi phủi một trăm cái túi – kiểu quần mà người ta chú tâm tới tính tiện dụng của nó hơn là chăm chăm vào tính thẩm mỹ, dép tông đã cũ sờn. Cậu ta cầm trên tay một cái âu to đựng thứ gì đó như thể thức ăn cho lũ mèo.
Một chút gì đó như sự ghen tị trỗi dậy trong lòng tôi khi chứng kiến cảnh cục lông vàng lượn đi lượn lại uyển chuyển giữa hai chân cậu ta, cái đầu cô ả dụi dụi vào cẳng chân lông lá đầy nũng nịu.
“Du ơi, Mông ơi, Cà ơi…”, gã kì quái lại tiếp tục gọi. Và như thể phép thuật từ chiếc sáo thần của người gọi rắn, một đàn mèo lố nhố từ đâu chạy đến, như thể đàn bồ câu sà vào đám vụn bánh mỳ vừa được vung ra.
Gã kì cục cho đám mèo ăn, rồi thản nhiên ngồi phịch xuống nền đất lát những viên gạch hoa màu xanh ngọc – vốn từng là nền của một căn nhà đã bị phá bỏ. Tôi phì cười khi cụm từ “mất vệ sinh” xuất hiện trong đầu tôi cùng lúc với việc tôi nhớ ra mình cũng đang “toạ” trong một trạng thái tương tự.
Tiếng cười khiến người lạ mặt chú ý, hoặc buộc phải tỏ ra chú ý. Tôi thiên về vế sau của phán đoán vì không lẽ gì mà hắn không thể nhìn thấy tôi ngồi giữa một mảnh đất rộng chừng 50 mét vuông. Hắn nhìn tôi chăm chăm. Rồi đứng dậy, tiến về phía tôi.
Cất lời chào, bỏ chạy, hay thụi cho hắn một cú đây? – Não tôi lập tức đưa ra ba lựa chọn. Hẳn mặt tôi lúc đấy phải đần độn lắm. Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, như thể đây không phải lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt.
“Ti nói nó thích cậu lắm!”
“Hả?” – Tôi ú ớ. “Thụi cho hắn một cú rồi bỏ chạy” – Não tôi đưa ra kết luận.
“Con mèo vàng mà cậu vẫn hay cho ăn ấy.” – Lại một thông tin được hé lộ.
“À…”. Có vẻ gã này an toàn, tôi trấn an bộ não đang căng ra của mình. “Đây là mèo nhà cậu hết hả?”
“Tất cả chúng đều là bạn tớ. Nhưng chẳng có đứa nào trong số đấy là của tớ hết. Chúng nó đều là mèo hoang. Khoảng sân này là nhà của chúng nó.”
Tôi định nói gì đó, rồi lại im lặng. Một cơn gió thoảng thổi vào từ phía hồ, luồn lách qua những ngõ hẹp, vụt qua trán tôi, chỉ vừa đủ để có thổi bay vài sợi tóc mái loe hoe. Nhưng trong lòng tôi, có điều gì đó đã thay đổi.
Tôi sẽ mãi mãi nhớ về buổi chiều hôm ấy, như nhớ về cậu bạn kì cục và đàn mèo hoang kia.
“Cậu tên là gì?”
“Tii.”
“Gì cơ?”
“Tii. Chỉ thế thôi.” – Cậu bạn nói với tôi, rồi cười. Đôi mắt cậu thật sáng, sâu hun hút vào hàng lông mi dày ẩm ướt. Đôi mắt ấy đang khép lại thành một đường mảnh vì cười. Cậu trả lời câu hỏi của tôi, rồi quay lưng đi, đóng vai trò một người dẫn đường sành sỏi.
Đó là một ngày cuối tháng 9, chúng tôi, mà thực ra chỉ có tôi, cùng làm một chuyến thám hiểm nho nhỏ vào sâu hơn cái khu dân cư mà tôi ngỡ mình đã thuộc nằm lòng.
Đầm sen nằm kẹt giữa một phía là khu công viên ồn ào, phía còn lại là con đường ven hồ với hàng lan can màu xanh lơ điểm những vệt đỏ rỉ sét. Tuy không lớn như những gì tôi từng tưởng tượng về một cái đầm mọc toàn sen, nhưng không khí trong mát thoảng mùi lá sen làm tôi thực sự dễ chịu. Một thứ cảm giác mới mẻ khác hẳn với những khoảnh khắc hoàn-toàn-trống-rỗng tôi từng trải qua trên sân thượng, với bầu trời. Lẫn giữa màu xanh của trời, của lá, là cái lưng áo của Tii. Vẫn là chiếc áo hoodies màu đen lấm tấm những sợi lông mèo màu vàng nhạt, trắng ngà hay xám tro, vẫn là sự an toàn và chở che mà tôi đã từng cảm nhận được trong ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau khi cậu cho đàn mèo hoang ăn trong chiếc chậu sắt kì cục.
Thoảng trong gió, tôi đã nghĩ mình ngửi thấy mùi của Tii lẫn trong mùi của những chiếc lá sen cuối mùa hạ. Một thứ mùi mà đôi khi tôi cũng ngửi thấy từ chính mình. Mùi của kẻ cô đơn.
“Cậu không đi học hả?” – Tôi hỏi bâng quơ trong một ngày khác, khi chúng tôi đang ngồi trong nhà Tii, tôi cầm đèn pin trong khi cậu chui vào gầm giường và bế chú mèo gầy gò tới độ từng khớp xương nhô lên khỏi làn da mỏng như giấy. Chú mèo ấy là thành viên mới nhất trong đại gia đình mèo của Tii. Cậu nhặt nó về từ một bãi rác phía bên kia hồ, trong tình trạng dở sống dở chết. Tôi đã nghĩ, nếu đó là mình, thì tôi sẽ không bao giờ dừng lại vì những điều như thế. Nhưng Tii đã làm, một cách dịu dàng và kiên nhẫn. Như cái cách cậu đã làm với Ti, với Du hay bất cứ một chú mèo nào từng một lần đến sống ở cái nền nhà lát gạch hoa xanh phía đối diện nhà tôi.
“Đi học á?” – Tii nhắc lại câu hỏi. Như thể cậu đã quá quen với nó. “Tớ nghỉ học từ lâu lắm rồi. Trường học không có thứ mà tớ tìm kiếm. Cậu bế giúp tớ con mèo vào nhà tắm nhé. Cẩn thận không bẩn đấy, nó ị lung tung ra đây rồi.”
Tôi nhận con mèo từ tay Tii, cảm nhận được sự run rẩy của sinh vật tội nghiệp truyền qua từng đốt ngón tay mình.
Vậy là những gì mẹ tôi nói không hoàn toàn là bịa đặt. Ngay từ khi nhìn thấy Tii, mẹ đã cảnh báo tôi, bằng những lời từ bóng gió cho tới trực tiếp, rằng có một đứa du đãng ở quanh khu này. Nó bỏ học và lêu lổng. Và nó đang cố lôi kéo tôi vào con đường hư hỏng giống nó.
Tôi nhìn chàng trai đang lúi húi lau lau dọn dọn, miệng vẫn không quên kể cho tôi nghe từng nét tính cách mà cậu phát hiện ra ở chú mèo trắng mình cứu về trong những ngày vừa qua, nết ăn, nết ngủ, thậm chí cả sự sợ hãi và đề phòng của nó với cậu… Càng nhìn, tôi càng không thể nhận ra bản miêu tả chân dung tội phạm của mẹ tôi có gì giống với Tii. Tôi đưa tay lướt qua những phím đàn bám bụi của chiếc dương cầm hộp đứng kê bên cửa sổ. Một chuỗi những âm thanh lạc lõng vang lên, dội vào những góc tường trống hoác.
 “Tâm đấy hả?” – Có tiếng gọi khẽ khàng cất lên từ phía sau lưng tôi. Một phụ nữ. Não của tôi đưa ra suy đoán, hẳn người đó phải là mẹ của Tii. Nhưng có gì từ bác ấy làm tôi thấy rờn rợn. Sự sợ hãi giống như khi bạn còn bé xíu, và đột nhiên có một người bị “dở hơi” lao về phía bạn.
“Á, cháu chào bác ạ!” – Tôi lúng túng. Không hiểu vì cảm giác sợ hãi thường thấy khi giáp mặt với các phụ huynh, hay vì đột ngột nhìn thấy một phụ nữ với xiêm y như thể bước ra từ một bức tranh tường của Kỷ nguyên Ánh sáng, hay vì đột ngột biết được tên của Tii.

“Tâm! Tâm ơi! Tâm! Con đâu rồi hả Tâm?” – Trước sự bất ngờ của tôi, mẹ của Tii đột ngột hét lên, vật vã như thể sẽ không bao giờ nhìn thấy con trai mình nữa. Tôi luống cuống, hốt hoảng, cố trấn an người phụ nữ kì lạ đang gào khóc.
Tii xuất hiện, giải thoát cho tôi khỏi tình thế ngặt nghèo. Cậu chỉ nói đơn giản “Phiền cậu về giúp tớ nhé!”. Cái cảnh Tii từ tốn và kiên nhẫn an ủi người mẹ đang khóc gợi ra trong đầu tôi một ý tưởng khó chịu, rằng Tii dịu dàng với tất cả những ai cần cậu, không quan trọng đó là một chú mèo hoang, hay một người mẹ đau ốm ăn vận như thể đang tham gia vào dạ tiệc Halloween.
Tôi kiên nhẫn đợi Tii, buổi chiều hôm đó, chiều hôm sau, chiều chiều, ngày này qua ngày khác, trên cái khoảng đất vốn từng là nền nhà lát gạch men xanh. Lũ mèo vẫn quấn lấy tôi, nhưng trong số đó, đột nhiên không thấy cục lông màu vàng. Tôi cố gắng phân tích những cảm xúc đang dâng lên trong lòng, bới tìm giữa những lo lắng, thất vọng, dằn dỗi những thứ gì đó của Tii. Tôi nhớ cậu.
Tới ngày thứ mười, khi tôi gần như tuyệt vọng về việc gặp lại hay chờ đợi Tii, thì cậu xuất hiện, vẫn trong chiếc áo hoodies màu đen dính những sợi lông mèo. Tii béo lên, cứ như thể trong mười ngày vừa qua, cậu chỉ ngồi trước màn hình máy tính và ăn tất cả những gì cậu có trong tủ lạnh.
Lời chào của Tii dành cho tôi là một nụ cười. Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra Tii thật đẹp.
“Đã lâu không gặp”  – Tôi đáp lại bằng một thứ giọng cọt kẹt như máy móc khô dầu.
 “Ừ”
Cuộc gặp gỡ không như tưởng tượng đẩy tôi vào tình thế kì cục. Tôi vừa giận điên người trước sự lạnh lùng của Tii, nhưng cũng muốn tự đánh mình một cái vì đã thốt ra những lời khiếm nhã. Tii ngồi xuống bên cạnh tôi. Bầu không khí giữa hai người trở nên kì lạ đến đỉnh điểm.
“Cậu không đi học à?” – Tii hỏi tôi.
“Cũng như cậu thôi. Trường học không cho tớ câu trả lời xứng với mong đợi.” – Tôi đáp.
“Cậu thù dai vãi” – Tii phì cười. Mấy ngày vừa rồi tớ bận làm.
“Làm á?!” – Giọng tôi cao lên một cách bất thường. Một học sinh cấp ba, thậm chí còn bỏ học có thể làm được một nghề gì cụ thể chứ?
“Ờ. Tớ vẽ. Minh hoạ sách, hình chibi, tranh truyền thần… tất cả những thứ người ta yêu cầu và tớ có đủ khả năng để đáp ứng.” – Tii đáp lấp lửng.
“Tại sao cậu không đi học nữa?”
“Thế tại sao cậu lại đi?”
Tôi im lặng. Xấu hổ. Và tức giận. Có lẽ Tii cũng không thể ngờ rằng câu hỏi của cậu đã đánh trúng điểm yếu trí mạng của tôi. Tôi đi học để làm gì gì? Bấy lâu nay tôi đã quên đi câu trả lời.
“Vì tớ thích trường học… Nhưng tớ không thích mọi người ở đấy.” – Tôi đáp, cấm cảu.

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

ÁO DÀI

Dùng tạm hình ba bé cánh cụt trong Mawaru Penguin Drum vì chưa kịp vẽ minh hoạ :v




1. Cuộc tình dù đúng dù sai thì thứ hai vẫn là ngày đi học
“Reeng… reeng… reeng…”
Bàn tay An quờ quạng xung quanh tìm cái đồng hồ báo thức đang đổ chuông inh ỏi. Cô ngã nhào khỏi giường ngay khi chạm tới được chiếc đồng hồ báo thức đặt giữa lối đi. Vậy là tỉnh cả ngủ. Mất mười lăm phút trong nhà tắm để An chuẩn bị sẵn sàng cho ngày học đầu tiên của tuần mới.
Trong căn bếp không hẳn là rộng, với một khung cửa sổ lớn đón nắng từ bên ngoài, hai anh trai của An đang tranh thủ làm nốt chỗ bài tập trước giờ lên lớp. Cô đi vòng qua hai người, mở tủ lạnh, lấy ra hộp sữa thanh trùng.
- Này! Em phải bỏ sữa vào lò vi sóng cho ấm lên đã. Uống sữa lạnh vào buổi sáng không tốt đâu. – Khánh bỏ dở đống bài tập trên bàn, vươn người giật chai sữa thanh trùng khỏi tay An, khéo léo không để sữa bên trong tràn ra ngoài. “Ngồi đấy đợi đi!”
An chỉ chờ có thế. Cô kéo ghế ngồi xuống, cười toe toét nhìn Khánh lúi húi với những sữa, bánh mì, thịt nguội, và chẳng biết từ đâu ra, cả một lọ dưa chuột muối.
Từ lúc An biết mở mắt nhìn cuộc đời, thì cuộc đời cô đã dính với họ. Minh là người anh sinh đôi của An, còn Khánh lớn hơn hai đứa vài tháng tuổi, là con của chị gái mẹ hai đứa. Bố mẹ của An và Minh thường xuyên đi công tác xa nhà, còn bố mẹ của Khánh thì làm việc ở tận thành phố bên cạnh, nên từ khi vào lớp một, ba đứa đã ở cùng một nhà, học cùng một lớp. Lên cấp ba, An ngậm ngùi chia tay hai ông anh trai vì cô dốt tệ các môn Lí – Hoá. Ba đứa giờ học ở hai lớp khác nhau, nhưng tóm lại vẫn học chung trường.
- Cô gái nào sau lấy được anh Khánh phải gọi là cực siêu luôn ấy! – An thốt lên ngay khi vừa nuốt trôi miếng bánh mì mềm mượt kẹp nhân thịt nguội và dưa chuột bao tử cắt lát.
- Sao cơ? – Khánh hỏi, mắt tròn xoe.
- Thì nấu nướng, may vá, làm vườn, sửa điện, chơi điện tử, thậm chí là cả đẹp trai, món nào anh cũng thông thạo. Làm những việc đấy giỏi hơn anh Khánh khó lòng là người bình thường. Em thề luôn.
- Suy luận của mày giỏi thế thì sao không dùng vào làm toán hay cân bằng phương trình hoá học đi hả ? – Minh lên tiếng, chất giọng ồm ồm nghe đến buồn cười.
- Lập luận của anh sắc bén như thế sao không dùng vào làm văn nghị luận đi mà cứ phải nhìn trộm dàn ý của em làm gì? – An lập tức vặn lại.
- Cái đó gọi là tham khảo, đồ chân tay lớn trước đầu óc.
Chẳng là mùa hè vừa rồi, An đã làm cả nhà lo sốt vó vì cô đột ngột cao thêm đến 7 centimet chỉ trong một tháng. Bác sĩ nói điều đó không hẳn ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ nhưng An phải bó bột để hãm tốc độ phát triển của xương. Tuy đã “hãm” lại nhưng khúc xương ống chân, xương đùi, và còn chỗ nào nữa thì trời biết, của An vẫn dài thêm được đến 7 centimet nữa cho tới cuối mùa hè.

2. Chết vì gái không hẳn là một cái chết êm ái
Sau khi kết thúc bữa sáng bằng một thủ tục không thể chán hơn là một liều thuốc bổ sung canxi theo liều lượng hai viên một lần, ngày ba lần, ba anh em đạp xe đến trường. Một cách rất tức cười, Minh và Khánh cùng đi một xe, Minh đèo Khánh. Cảnh tượng làm An mấy lần suýt lao xuống cống vì cười
- Cấm cười. Đây là việc thực hiện lời hứa danh dự của một người đàn ông. – Minh hùng dũng tuyên bố, khéo léo đánh tay lái tránh một chiếc xe máy chở vịt đi cùng chiều. “Khỉ thật!” – Cậu làu bàu.
Khánh vỗ nhẹ vai Minh: “Nếu em ngại thì trưa nay để anh đèo An rồi em đi một mình cũng được.”
- Không. Em đã hứa là em sẽ làm. Đó là phong cách của một người đàn ông chân chính. Dù rằng có lẽ lần sau ta nên cá cược với nhau bằng thứ khác. – Minh khẽ lắc lắc đầu.
- Cõ lẽ là nấu cơm rửa bát trong một tuần chăng?
- Nếu thế thì anh nên thắng cược, hoặc bà sẽ phải đi mua lại toàn bộ bát đĩa sau một tuần ấy đấy! – Minh cười lớn. Điệu cười của một thằng nhóc vừa bước sang tuổi 16 đầy tự tin vào những gì nó sẽ làm được với thế giới này. “Cô công chúa nhà mình lại vào phòng bảo vệ rồi kìa.”
Minh và Khánh dắt xe qua cổng trong khi em gái họ, lần thứ ba hay bốn gì đó kể từ khi mới nhập trường, đang khổ sở giải thích với bác bảo vệ rằng nó thực ra là một đứa con gái với mái tóc ngắn hơn bình thường, chứ tuyệt nhiên không phải một thằng con trai vi phạm nội quy trang phục.
An cuối cùng cũng vào được đến lớp. Cô thả người đánh phịch xuống ghế, đau đầu nghĩ xem lần sau nên đeo một cái biển ghi chữ “Cháu là con gái”, hay hét toáng lên điều đó vào mặt bác bảo vệ mỗi khi vào trường.
- Chào ấy!
- C… Chào! – An bối rối. Đó là Ngô, lớp trưởng. Tên thật của Ngô không phải chỉ có một chữ “Ngô” như vậy, nó khá đẹp là đằng khác. Tên của Ngô đẹp tới mức có ít nhất bốn người khác trong lớp cũng trùng tên với cô. Thế nên, để tránh nhầm lẫn, mọi người gọi Ngô là “Ngô” thôi.
- Tớ đang đi vận động các bạn một lần nữa trước khi chúng ta biểu quyết lần cuối cùng vào cuối buổi học hôm nay về chuyện mặc áo dài trong ngày khai giảng.
- À chuyện đó á hả, tớ nghĩ là quẩn áo chỉ đẹp khi nó khiến người mặc cảm thấy vui thôi ấy, thế nên ai thích mặc thì mặc, ai không mặc cũng chẳng sao ấy. – An đáp.
- Nhưng ấy hãy nghĩ xem, đây là một cơ hội để bọn mình có những kỉ niệm chung đầu tiên. Học cấp ba chỉ có ba năm thôi, mà năm nay lại là năm đầu tiên, CƠ THỂ chúng mình cũng lớn rồi... – Ngô cố tình nhấn mạnh hai chữ “cơ thể” như một đòn quyết định.
- À cái đó… - Qua vai của Ngô, An đã thấy cô bạn “Cuốn truyện chia đôi” đang nhìn mình chằm chằm qua cặp “Đít chai ngàn năm” cận – loạn kết hợp. Cái nhìn mang thông điệp: “Đừng có đồng ý!”.
- Cậu nghĩ sao hả An? – Ngô nhắc lại câu hỏi. Ngô có một mái tóc suôn dài màu đen óng, mái tóc phù hợp hoàn hảo với cơ thể nhỏ nhắn và cân đối của cô bạn.
- Tớ á hả? Tớ chắc… không có vấn đề gì!  - An buột miệng đáp, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Ngô trong tà áo dài.
- Tốt quá rồi. Cảm ơn An nhiều nhiều. Chúng tớ chỉ cần mỗi ý kiến của cậu nữa thôi ấy. – Ngô nói, miệng cười rạng rỡ.
An cũng cười, nhưng là nụ cười nguội ngắt và nhão nhoẹt như thể cái bánh mì sau nửa ngày phơi ngoài nắng. Từ bàn đầu, “Đít chai ngàn năm” đang nhìn An bằng cái nhìn của một người thợ mổ đang ước lượng việc  xẻ thịt con bò và phân loại nó thành 18 loại khác nhau.

3. Há miệng mắc quai
- Cái giề? EM mặc áo dài á??? – Minh phun miếng dưa hấu đang nhai dở khỏi miệng. Trên bàn ăn gồm năm người lúc ấy, ngoại trừ An với vẻ háo hức vô cùng, và Khánh với vẻ điềm tĩnh đã thành thương hiệu, những thành viên còn lại trong gia đình dường như đều đồng loạt tham gia vào một thử nghiệm trợn mắt há mồm.
- Chứ sao. Khai giảng lớp 10 cơ mà. Phải diện cho thật oách chứ.
- Nhưng em cao như một cái cột điện, và bác bảo vệ thậm chí còn nhầm em với học sinh nam đấy. – Minh tiếp tục chủ đề, bỏ quên cả miếng dưa đang cầm trên tay.
- Kiểu gì chẳng có một-loại-áo-dài-nào-đấy hợp với em. Như kiểu cái áo dài mà ông vẫn hay mặc đi dự hội làng ấy. – An chống chế.
Ông ngoại đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
- Cái đó gọi là áo tứ thân. Và em nghĩ người ta sẽ cho em mặc cái áo xanh đỏ như oản thờ đấy đi khai giảng á hả? Chẳng ai mặc loại áo đấy đến trường được gần một thế kỉ rồi.
- Kiểu gì em cũng sẽ mặc!
- Thế thì anh sẽ không đi khai giảng đâu!
- Anh ngang như một con cua!
- Còn em ngốc như một con bò!
Ở hai phía của bàn ăn, Minh và An, phừng phừng như hai con trâu chọi chuẩn bị lên sới. Ở góc còn lại của bàn ăn, ông và bà nhìn nhau. Mười sáu năm sống với đám quỷ con này cho họ đủ kinh nghiệm để biết chuyện gì sắp xảy ra.
- Ông bảo anh ý đi!
- Bà bảo nó đi!
Hai đứa đồng thanh quay về phía ông bà tìm kiếm sự trợ giúp. Ông bà già đang ở ghế khán giả bỗng bất đắc dĩ bị đẩy vào sân làm trọng tài - chính xác hơn thì nên mô tả họ như hai chuyên gia gỡ bom đang cầm trong tay một nắm dây xanh đỏ.
- Ờ… bao giờ đến khai giảng ấy Minh nhở? - Ông luống cuống.
- Trường cháu cho mặc áo dài kiểu gì ý nhở? – Bà đáp.
Ở góc duy nhất còn lại của bàn ăn không bị lôi vào vùng chiến sự, Khánh đóng vai trò thư kí, ghi lại trận cãi vã thứ 1001 của hai đứa sinh đôi, cũng là lần thứ 1001 ông bà cậu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của tiểu ban hoà giải.
Sau bữa trưa, An dành cả buổi chiều để nịnh nọt, làm lành với cô bạn của mình. An bắt chuyện với “Đít chai ngàn năm” vào sau tiết thể dục.
“Đít chai ngàn năm” tên thật là Như. Học giỏi, chăm ngoan, xinh xắn. Dường như ở Như chẳng có cái gì đề ý kiến, trừ cái sự cực đoan trong cách nhìn nhận một vài vấn đề, nghiêm trọng nhất là cách cô bé nhìn nhận bản thân mình.
An bắt chuyện với Như khi cô đang ngồi nghỉ mệt bên cái ao súng phía sau trường. Nói là sau trường, chứ thực ra vẫn trước sân tập thể dục. Bộ quần áo thể dục toàn nilon nặng trình trịch với lối chắp vải kì cục biến hai đứa thành những con gấu trúc màu xanh da trời.
“Ít nhất thì bọn mình cũng không ngồi cạnh một bụi trúc nhỉ?” – An nói, ngồi xuống cạnh bạn.
- Sao cơ? – Như đáp trả, giọng lạnh tanh.
- Ờ thì, ý tớ là cậu bảo bộ quần áo thể dục này biến bọn mình thành những con gấu trúc màu xanh, còn tớ thì bảo là may mà không có bụi trúc nào ở đây, không thì người khác nhìn thấy chúng ta ngồi cạnh bụi trúc sẽ ngay lập tức phát hiện ra bí mật ấy mất. – An liến láu, khẽ thở hắt ra khi thấy một biểu cảm gì đó như nụ cười nở ra trên khoé môi bạn.
- Thế cậu muốn nói gì nào?
- Tớ muốn nói là trông cậu xinh mà. – An nói, đưa cho Như lon nước cam ép.
- Tớ thích những thứ có vị cam kinh khủng luôn í. – Thư mở lon nước, rồi nói với An: “Chạm lon!”
Hai cô gái ngồi vắt vẻo trên miệng ao, uống hai lon nước mua từ canteen trường, chúc mừng mối quan hệ vừa được hàn gắn.
- Thực ra tớ cũng thấy thinh thích việc mặc áo dài. – Như nói, khẽ thở dài. “Nhưng rồi tớ lại sợ phát khiếp việc mọi người có thể trêu chọc tớ vì tớ… tớ không có ng… ng…”
- Cậu sắp nôn đấy hả?
- Làm gì có.
- Hoặc cậu sắp nôn, hoặc cậu đang muốn nói đến từ “ngực”, tớ cá chắc luôn.
- Ừ thì ng… ngực.
- Sao cậu lại ngượng khi nói ra từ đấy? Ai mà chẳng có ngực chứ?
- Ờ thì… nó khiến tớ… không thoải mái. Giống như khi ấy nghĩ đến nó thì không sao, nhưng nếu ấy nói nó ra miệng thì… thì giống như mọi người đều nhìn thấy ng… ngực của ấy ý.
- Cậu tin là mọi từ “ngực” mọi người nói ra đều là nói về ngực của cậu ấy hả?
- Không phải thế, hâm à. Ý tớ là, tớ chỉ bị ám ảnh về chuyện đấy thôi.
- Sáng nay ấy, lúc Ngô nói với tớ về chuyện áo dài, tớ đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ. Tớ tưởng tượng ra các cậu sẽ thật đẹp khi mặc áo dài. Nó giống như lời khẳng định các cậu đã lớn ấy.
- Cậu đang điều trị tâm lý cho tớ đấy à?
- Đâu có đâu. Tớ chỉ đang nói ra những điều tớ nghĩ thôi. Còn trong trường hợp cậu vẫn phân vân, thì tớ có hai điều muốn nói. Một là “Ngực nhỏ thì sang”…
- Nhưng nhỏ quá thì là thảm hoạ.
- Thế nên tớ mới nói với cậu điều tiếp theo đây. – Vừa nói An vừa rút trong ba lô ra hai cái bánh bao còn ấm. “Hoặc cậu ăn nó tại đây, với tớ, hoặc tớ sẽ tặng cậu cặp bánh bao này để nó làm thay công việc của bộ ngực chưa lớn kịp với vẻ đẹp của chủ nhân nó.”
- Cậu là đồ khùng! – Như vừa cười ré lên vừa đấm vào lưng An.
- Thế cậu đã có áo dài chưa? – Như hỏi An khi hai đứa đang trên đường quay trở ra nhà để xe dưới những tán hoa giấy um tùm.
An nghiêng người nét túi rác vào chiếc thùng hình con chim cánh cụt há miệng, khẽ nhún vai: “Vấn đề của tớ thì có rắc rối hơn một chút.”

4. Dài lưng tốn vải.
Khi An trở về nhà, Minh và Khánh đã đón cô ở ngưỡng cửa, với một tờ giấy A4 in kín đặc chữ.
- Đi thôi! – Minh nói.
- Đi đâu chứ? – An ré lên.
Minh dí tớ danh sách vào mặt An.
An lướt qua danh sách. Một cái list rất dài ghi lại tên và địa chỉ của những cửa hàng cho thuê áo dài, trang phục biểu diễn, và bất cứ thứ gì cái đầu khùng điên của Minh có thể nghĩ ra. An cố nén nụ cười.
Trời chiều vẫn còn nóng hầm hập. Tháng 9 chưa hẳn vào thu. Khánh đèo An, Minh đạp xe đi bên cạnh. Chẳng hiểu từ lúc nào, có lẽ là từ khi mới ra đời, chúng đã có thói quen làm mọi việc cùng nhau.
Minh phanh kít xe trước một cừa hàng áo cưới có biển hiệu to oành gắn đèn màu nhấp nháy. Cửa hàng thứ 10. Tờ danh sách nhét sau ba lô của Minh vẫn còn quá nửa, nhưng cậu biết mình và em gái sẽ không bao giờ đến được hết những địa chỉ ấy.
Ba đứa đẩy cửa bước vào. Mùi nước hoa nồng nặc bên trong làm Minh hắt hơi liên tục. Cậu có một cái mũi quá nhạy cảm với những mùi hương mạnh. Cậu bỏ ra bên ngoài, căng phổi hít một hơi dài thứ không khí ô nhiễm khói bụi lúc 5 giờ chiều. Thế vẫn tốt hơn thứ mùi kinh khủng bên trong kia. Cắm máy nghe nhạc, Minh bật một bài hát nào đó hợp với khung cảnh này.
Ở chín cửa hàng trước. ba đứa bàng hoàng nhận ra tỉ lệ cân đối của cơ thể An không giúp gì cho việc tìm ra một chiếc áo dài phù hợp với chiều cao quá khổ của nó. Minh rủa thầm cái nền công nghiệp may mặc nước nhà, rằng tại sao họ không, dù chỉ là tình cờ, may ra một chiếc áo dài trắng thật rộng và dài, tới mức không ai khác ngoài em gái cậu có thể mặc vừa.
Ai đó vỗ vai Minh làm cậu giật nảy người. Đó à An. Nét bình tĩnh trên khuôn mặt con bé làm Minh lo lắng.
- Đi về thôi, chẳng còn cái nào vừa đâu. – An nói. Cuối câu, giọng nó run nhẹ.
- Sao thế? – Minh hoang mang. Cậu toan nói gì thêm, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Khánh, cậu biết mình phải im lặng.
Đã lâu rồi gia đình Minh mới có một bữa tối kinh khủng đến như thế. An không nói năng gì, con bé ăn tất cả những thứ nó có thể chạm vào trên bàn, ông ngoại muốn pha trò gì đó vui vẻ, nhưng rồi chỉ im lặng lau đi lau lại cặp kính lão vào vạt áo pijama màu xanh nước biển. Minh nhìn Khánh, cố đoán biết chuyện gì đã xảy ra trong cửa tiệm thứ mười ấy.
Khánh luôn là người ở lại bàn sau cùng, cho con cầu đốm tên Miu của họ ăn và dọn rửa bát đĩa. Một thói quen mang tính trách nhiệm nhiều hơn là sở thích.
- Chiều nay đã có chuyện gì xảy ra thế? – Minh thăm dò.
Khánh im lặng, dường như cố sắp xếp những suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu.
- Lúc ở trong cửa hàng, An đã rất thích và yêu cầu được thử một cái áo dài. Một cái áo dài kiểu cũ, giống như những cái em thấy trong ảnh chụp ngày xưa ấy…
- Vâng, rồi sao nữa?
- Có một cô giúp việc trong cửa hàng. Cô ta bắt đầu cười ré lên…
Minh đọc được trên mặt Khánh một xúc cảm gì đó giống sự giận dữ.
- Cô ta bắt đầu cười ré lên, rồi nói cái gì đó như “Không vừa rồi, không vừa kìa…”. Anh đã chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cho tới khi An bước ra khỏi phòng thay đồ.
- Nó không mặc vừa cái áo. – Minh nói, cổ họng khô khốc.  
Khánh gật đầu. Cậu nghĩ mình không cần phải mô tả chi tiết hơn cho Minh cảnh tượng lúc ấy. Chiếc áo dài đó không hề vừa với An, dù cô có thể cài kín các nút và khoá vì phần thân áo rộng, nhưng tay áo đã bị kéo lên quá khuỷu, tà áo chưa kịp chạm đến đầu gối, và gấu quần thì lửng lơ ở nửa bắp chân. An nhìn Khánh, dường như sắp khóc. Rồi em hít một hơi thật sâu, mở mắt ra và nói: “Đúng là không vừa thật rồi. Chỉ tại em thích nó quá!”
Cửa phòng An khép chặt. Minh chần chừ. Cậu định gõ cửa nhưng lại thôi. Khi Minh toan quay lưng đi, thì cánh cửa mở hé.
- Anh muốn vào không? – Giọng An vọng ra, nghèn nghẹt.
- Có. – Minh đáp. Bao nhiêu điều vừa chuẩn bị dường như trôi tuột khỏi đầu.
Hai đứa ngồi trên bậu cửa sổ. Minh lúng túng cố nhớ lại bài phát biểu đã chuẩn bị trước của mình.
- Anh có biết Lee Peace cao bao nhiêu không? -  An hỏi.
- 1m92. Rồi sao nào? - Minh đáp, cảm ơn trời vì mình vẫn nhớ cái thông tin vô thưởng vô phạt đó.
- Vấn đề là em chỉ kém Lee Peace có 2 centimet thôi ấy.
- Ờ thì em biết đó… - Minh luống cuống. “Cả em và Lee Peace đều rất ổn mà. Hoàn toàn bình thường luôn ấy.”
- Em cao một cách bất thường.
- Em không cao một cách bất thường, em chỉ… - Minh khựng lại, không thể nói tiếp.
- Chính anh cũng nhận ra đúng không? Anh chỉ nói vậy vì em là em gái anh thôi.
  Minh im lặng. Bối rối.
- Mẹ có thể sẽ giúp được chúng mình. Anh sẽ gọi cho mẹ. – Minh nói, cố tin vào điều không tưởng. Hẳn là một nhà thiết kế thời trang có thể giúp giải quyết tình huống của An, nhưng chỉ khi họ không dành nhiều năm trời để đi vòng quanh thế giới. Tất cả các quốc gia, trừ quê nhà của chính họ.
- Anh có biết chính xác mẹ đang ở đâu không? – An hỏi, cánh mũi khụt khịt. “Anh cũng không biết còn gì.”
- Thì chúng ta sẽ tự ra hàng may.
- Cần ít nhất một tuần để may xong một cái áo dài. Khai giảng không chờ lâu đến thế đâu.
- Sao em cứ nói như thể mọi sự đã vô vọng rồi ấy nhỉ? Vẫn còn đến bốn ngày nữa cơ mà. Mai chúng ta sẽ đi tiếp.
- EM CHÁN LẮM RỒI! – An hét lên. “Quá cao, quá to, quá khổ… em chán bị người ta nhận xét như vậy rồi. Em thề sẽ không bước chân vào bất kì một cửa hàng cho thuê quần áo nào nữa.”
Minh mất bình tĩnh. “Thì sao chứ? Suốt từ khi bọn mình còn bé, em luôn cao hơn anh. Vì cao hơn nên có cả tỉ thứ việc em đã nhìn thấy và tự làm được trước bọn anh. Anh đã từng mong mình cao lên, cao hơn em, anh mong phát điên luôn ấy, sinh nhật năm nào anh cũng ước như thế. Nhưng cuối cùng người cao hơn vẫn là em chứ không phải anh.”
- Anh đang ghen tị đấy à?
- Ừ đấy. Tại sao anh ra đời trước em, nhưng mọi thứ anh nhìn thấy lại luôn ở vị trí thấp hơn em? Tại sao em lại coi ưu điểm của mình là một khuyết điểm?
- Vì em là con gái.
- Chẳng nhẽ cứ là con gái thì phải giống nhau à?
- Nhưng cũng không phải cao ngồng lên một cách ngu ngốc thế này.
- Không phải chiều cao của em, mà em mới là đồ đần.
Minh đứng dậy, gạt những hạt nước ngu ngốc đang lăn ra từ hai khoé mắt. Cậu bước ra ngoài, và sập mạnh cửa.

5. Anh em như thể tay chân…
Quyển lịch xé trên tường chậm rãi đếm ngược từng ngày tới lễ khai giảng. An và Minh dường như vẫn không có nhu cầu làm lành với nhau. Những trận chí choé không còn xảy ra, chỉ là vài lời nói lịch sự. Căn nhà chìm trong một thứ không khí ủ ê não nề.
Buổi sáng ngày khai giảng. Minh tỉnh dậy với suy nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu là cái áo dài và An. Cuối cùng thì cậu cũng chẳng thể nào giúp được em gái mình. Minh thấy có lỗi nhiều hơn là giận giữ. Và giờ có lẽ là lúc phù hợp cho một lời xin lỗi.
Minh mặc bộ đồng phục mới tinh, thắt cà vạt màu xanh thẫm, chần chừ một chút, rồi quyết định đi sang phòng của An.
Cửa phòng An đóng kín. Minh lúng túng gõ nhẹ những khớp ngón tay lên cửa.
- Vào đi ạ. – Tiếng của An vọng ra.
Minh mở cửa bước vào. Trong khoảnh khắc, tim cậu suýt vọt ra ngoài.
An đứng quay lưng về phía cậu, có lẽ nó đang mải mê ngắm mình trong gương. Bộ dạng ngượng ngùng và lạ lẫm trong chiếc áo dài. Một chiếc áo dài thực sự. Hoàn toàn vừa vặn với cơ thể nó.
“Hẳn là mình bị ảo giác rồi.” – Minh thầm nghĩ. Cậu cố gắng tìm một điểm bất thường để chứng minh những gì cậu nhìn thấy chỉ đơn thuần là một giấc mơ.
- Á! – Tiếng hét đáng-lẽ-rất-to của An biến thành một âm thanh khe khẽ. Cô bối rối nhận ra sự có mặt của Minh trong phòng.
- Ơ, anh xin lỗi. Anh chỉ định… qua gọi mày đi học.
- Ơ… vâng. Em xuống ngay.
Cuộc đối thoại ngớ ngẩn của hai anh em kết thúc khi Minh khép cửa phòng, vẫn cảm thấy dường như mình đang hoa mắt trước những gì mình vừa nhìn thấy.
Minh chạy như lao xuống cầu thang. Chỉ còn một người có thể giải đáp bí ẩn này. “BÀ ƠI! BÀ!” – Minh la oai oái.
Bà đang nấu bữa sáng ở trong bếp – điều chỉ xảy ra vào những dịp thực sự đặc biệt.
- Bà ơi, cái áo…, cái An… - Minh lắp bắp.
- Ngồi xuống ăn đi này. – Bà múc một bát cháo đặt xuống trước mặt Minh. Cháo đậu đỏ ăn với đường nâu. Món yêu thích của cả ba đứa. Mà thực ra chúng thích tất cả các món bà nấu.
- Cái áo dài ở đâu ra thế ạ?
- Của mẹ cháu chuẩn bị chứ đâu ra. – Bà đáp, giọng tỉnh bơ.
- Nhưng mẹ cháu có ở đây đâu? – Minh ngơ ngác.
- Ơ hay cái thằng này, không ở đây thì không chuẩn bị được à? Mà có phải bây giờ mới chuẩn bị đâu.
- Tức là mẹ cháu làm từ lâu rồi á?
- Ừ. May mà bà nhớ ra. Dù mục đích ban đầu của nó có hơi khác một chút, nhưng bà nghĩ chẳng còn lúc nào thích hợp hơn nữa đâu.
Câu chuyện giữa hai bà cháu tạm dừng khi An bước vào nhà bếp, dẫm phải tà áo và suýt ngã cắm mặt vào cạnh bàn.
- Trừ cái vỏ mới ra, thì trong ruột vẫn y chang mới khổ. – Minh thở dài. Cậu tỏ vẻ chán nản, dù trong thâm tâm thì tưng bừng như lễ bắn pháo hoa ngày Quốc khánh.
An nhăn mặt trước đôi giày đế cao bày ra trước mắt. Lịch sử có lẽ chưa từng ghi nhận trường hợp thiếu nữ mặc áo dài chân đi guốc đạp xe địa hình tới trường, nhưng sáng ngày hôm nay, An sắp làm nên lịch sử.
- Giời ạ. Lên đây tao đèo, đồ con bò. – Minh thốt lên. Cậu nhất thời không thể tưởng tượng ra vì cái lí do gì mà em gái cậu lại có cái ý tưởng quái đản là buộc hai tà áo dài vào nhau và leo lên xe đạp địa hình như thế.
- Hí hí, “teng kiu” anh! – An cười nhăn nhở, bỏ chiếc xe đạp của mình qua một bên, leo tót lên xe Minh.
- Cẩn thận cái tà áo đấy.
- Em biết rồi.
Chiếc xe đạp chầm chậm lăn bánh, ban đầu loạng choạng từ vỉa hè bên này sang vỉa hè bên kia, nhưng cuối cùng người cầm lái cũng đã chắc tay hướng chiếc xe đi đúng lộ trình của nó. Buổi sáng với những tia nắng nhẹ chưa kịp gắt, những cơn gió nhè nhẹ thổi đến từ một nơi nào đó trên những vòm cây, và những khuôn mặt tươi tắn đang đi đến trường.
- Ngồi ở đằng sau thế này, thì anh rõ ràng đã nhìn thấy mọi thứ tốt hơn em rồi nhỉ? – An nói nhỏ.
- Sao cơ? – Minh giật mình.
- Bà kể là hồi bé anh lúc nào cũng muốn cao hơn em. Anh bảo như thế anh mới có thể cảnh báo với em những điều nguy hiểm.
Chiếc xe đạp loạng choạng, suýt tông vào đống gốc cây hoa sữa trên vỉa hè.
- Bà kể chuyện đó làm cái quái gì chứ! – Minh gắt gỏng, hai vành tai đỏ bừng.
- Có sao đâu, thế cũng tốt mà. Ít ra em còn biết anh quan tâm đến em. – Giọng An tỉnh bơ.
- Thực ra anh cũng muốn xin lỗi em… vì chuyện cái áo dài. Bọn anh chẳng giúp gì được cho em cả.
- Em thì lại nghĩ việc các anh cùng em đi đến từng hàng cho thuê áo dài một, kiên nhẫn chờ em không mặc vừa hết cái này đến cái khác đã là một điều kì diệu rồi ấy. Dù rằng chuyện hai ông anh đưa em gái đi thuê áo dài nghe có chút… kinh dị.
- Này! Đánh đấy. – Minh nạt. Chiếc xe đạp chèn qua một viên gạch vỡ, xóc nảy lên. Hai anh em cùng đồng thanh kêu “Úi!” rồi phá lên cười.
- Anh Minh này… - An dừng cười, nói với vẻ căng thẳng. “Chúng ta hãy quên luôn cái đoạn nói chuyện sến chuối bên trên đi nhé?”
- Anh chưa bao giờ đồng tình với mày chuyện gì hơn thế. – Minh  quay lại nhìn An, lập tức đáp lời.

Hết.