Nằm trong số các tác phẩm dự thi Văn học tuổi 20 của
NXB Trẻ, Không biết đâu mà lần là góc
nhìn vừa hài hước vừa nghiêm túc, vừa tâm huyết vừa uể oải của tác giả (chắc sắp
không còn) trẻ Văn Thành Lê về những mặt tối, không chỉ trong ngành Giáo dục,
mà còn trong cả cách mà xã hội vận hành.
![]() |
Truyện xuất xứ từ Baria, ảnh chụp tại Hồ Tây =)) |
Nhân vật chính trong truyện là “Anh”. Chẳng
biết Anh là Anh hay là anh, chỉ biết Anh còn trẻ, Anh mới ra trường, Anh hoang
mang trước cái thực tế cử nhân đại học sau bốn năm dùi cái này, mài cái kia,
thì chỉ biết ở nhà, đuổi gà, oánh chó, và… dỗi mèo. Thế là Anh đi, Anh đi vì tuổi
trẻ thôi thúc, Anh đi vì đó là nơi có công việc đang đợi chờ Anh, Anh còn đi vì
lí do gì nữa, thì chắc chỉ có mình Anh biết. Chuyến đi dài đưa Anh đến một vùng
ngoại thành, giữa những cánh đồng rau xanh mơn mởn không biết vì rau xanh hay
vì thuốc kích thích làm rau xanh có một ngôi trường, và anh sẽ là thầy giáo
trong ngôi trường ấy. Chẳng biết Anh có yêu cái công việc anh đang làm hay
không, chẳng biết Anh có thấy sướng không, cũng chẳng biết đấy có phải là cuộc
đời mà Anh mơ ước hay không, chỉ biết lúc nào anh cũng giơ hai tay lên trời mà
thốt lên: “Không biết đâu mà lần!”
“Không biết đâu mà lần” không đơn thuần chỉ
là tên sách, càng không đơn giản chỉ là cái câu cửa miệng của nhân vật, mà nó
là âm hưởng chung của cả một thế hệ những người trẻ như anh, không, đó là âm hưởng
của mọi thế hệ bất kể lão ấu khi đi qua tuổi trẻ.
Tuổi trẻ ấy là những tháng ngày hừng hực
khí thế và háo hức với cuộc đời, khi ta nghĩ trong tay mình là sức mạnh đủ để
xoay chuyển cả thế giới. Ta hùng dũng bước đi, và rồi vấp phải cục đá trên đường,
ngã vập mặt, vêu mồm. Thế là hết cả sức mạnh tuổi trẻ. Lồm cồm bò dậy, xoa xoa
cái cằm tím, cái đầu gối đau, ta quay lưng lại tìm cục đá chết tiệt đã làm mình
ngã, và thấy may mắn vì mình mới chỉ vấp phải nó, chứ chưa bị nó đè bẹp. Hòn đá
hoá ra là cả một tảng đá, một ngọn núi sừng sững cao vòi vọi...
Câu chuyện của “Không biết đâu mà lần”
cũng na ná như thế, cũng bẽ bàng và nhiều tổn thương như thế. Nó là câu chuyện
thường thấy, thậm chí nhan nhản, nhiều như rau dưa cá thịt bày bán ngoài chợ, của
những cô cậu cử nhân ra trường và ngơ ngác đặt câu hỏi: “Đời rồi sẽ đi về đâu?”.
Đi về đâu không biết là bởi ngay từ đầu đã chọn sai đường đi, hay bởi gặp cảnh
ngăn sông cấm chợ? Thôi đúng thật, không biết đâu mà lần!
Không biết đâu mà lần là một câu chuyện đả kích ngành giáo dục.
Cũng đúng. Nói nó là một câu chuyện về thứ tuổi trẻ bị “ngược đãi”, chuyện về
những nam thanh nữ tú quờ quạng mò mẫm tìm lối đi cho cuộc đời cũng không vừa.
Cuốn sách là tất cả của nững thứ ấy, lồng ghép vào nhau, tự làm khổ nhau. Khổ
mà không khóc được, chỉ thấy buồn cười. Thật, chẳng biết đâu mà lần.
Ở một cái trường cấp 3 nọ nơi Anh dạy học,
có một đàn học sinh ngơ ngác như bò, mà có lẽ là hơn bò, quay cuồng khổ sở
trong vòng vây của các thầy cô, còn các thầy cô thì quay cuồng vật vã trong cái
vòng vây hãm của chỉ tiêu và thành tích. Cô trò giống như khoai tây cà rốt
trong cái nồi nước dùng, còn anh đầu bếp đang cầm thìa ngoáy cật lực cái nồi ấy
là ông thầy hiệu trưởng (hình như trong Không
biết đâu mà lần, ông thầy hiệu trưởng nào cũng như nhau, cái gì cũng có thừa
trừ chuyên môn và tâm huyết), trên ông thầy hiệu trưởng là Phòng, là Sở, là Cục
(nghe như thể “cục xà phòng”)… Mọi sự quay cuồng, trắng đen lẫn lộn, nát nhừ…
Thật chẳng biết đâu mà lần.
![]() |
Này thì những cọng hoa xanh mơn mởn xD |
Xét về mặt cấu tạo, thì cuốn sách này tiếp
tục là một trò chơi chữ nghĩa của Văn Thành Lê, khi anh cố gắng viết ra những câu,
tạo ra những ý tứ dài ngoằn ngoèo tựa trò rắn săn mồi vốn một thuở làm mưa gió
trên những chiếc điện thoại màn hình đen trắng của thập kỉ xưa xưa. Một câu văn
có thể diễn đạt trong mười từ, nhưng đó không phải kiểu viết của Văn Thành Lê.
Anh sẽ thêm thắt, nêm nếm, thậm chí là nhồi nhét từ ngữ, ý tứ vào câu văn ấy
sao cho nó phải dài gấp đôi, gấp ba… mới đã. Ấy thế mà cái sự dài dòng cố ý đấy
lại trở thành nét duyên dáng, thành một dạng “dấu hiệu nhận biết” của Văn Thành
Lê. Đọc thì thấy vui vui, đọc xong thì lại thấy… nhơ nhớ. Nhơ nhớ rồi thì phì
cười vì không hiểu sao một câu văn lại có thể có nhiều thứ trong đó như vậy, y
chang một cái bánh mỳ pate trứng chả ruốc =)). Đọc văn mà tưởng như đang ăn
bánh mỳ, cắn ngập răng, vừa no cái bụng vừa sướng cái mồm.
Nhưng trong lòng thì có tí gì buồn man
mác.
Chẳng hiểu từ bao giờ những người già, những
người đã trải qua cả nửa cuộc đời với vô vàn kinh nghiệm đúc rút được lại không
phải nơi để những người đi sau đặt niềm tin hay kính trọng. Họ trở thành đối tượng
để chê bai, để đả kích, để nghi ngờ và thậm chí là ghét bỏ. Nên trách ai? Trách
những người trẻ non nớt kinh nghiệm là thiếu hụt niềm tin, hay trách những vị
lão làng kia, thay vì giúp đỡ những người đã từng một thời hoang mang giống
mình thì lại coi chúng như đàn cừu béo để một tay mình thao túng. Kinh nghiệm sống
giờ không phải là tri thức, nó đã trở thành một thứ vũ khí để đàn áp những kẻ vẫn
còn vô vàn ngơ ngác với cuộc đời.
Thật, chẳng biết đâu mà lần.
Hết.
___________________
Những lời cuối cùng của bài bình luận tả phí lù này, mình viết dành riêng cho mình – cái người vừa trải qua y chang những cung bậc cảm xúc của Anh (một cách tích cực, thì mình cũng là Anh). Mình đọc cuốn sách này như một lần trải nghiệm câu chuyện cuộc đời, không phải của mình, mà là của hơn 2/3 số bạn học cùng mình hồi Đại học. Những khó khăn, những nỗ lực vượt khó của các bạn, mình may mắn không phải trải qua, vì thế nên đã có những lúc mình nhìn nhận họ như những kẻ ù lì chậm tiến, cái gì cũng sợ, cái gì cũng lo, cái gì cũng muốn – dù rằng đôi lúc có được cũng chẳng để làm gì. Mình không thích đánh bạn với họ, mà có lẽ họ cũng chẳng khoái gì một cái đứa vô tổ chức thích gì làm nấy, lại luôn nảy nòi những ý tưởng quái dị giống mình. Mình cũng nghe đôi lời đồn đãi rằng, hình như trong cái lớp đại học năm ấy (vừa tốt nghiệp được 6 tháng) thì có mỗi mình mình là đang đâm đầu vào cái công việc đúng theo ngành học – cũng là cái công việc mình yêu thích nhất.
Thôi thì thông qua cuốn sách này, mình vừa thấy mình, vừa thấy các bạn mình trong đó. Coi như là một cơ hội để hiểu nhau hơn, để nửa này không thấy nửa kia nhạt nhoà, và nửa kia không thấy nửa này chỉ là một con thành phố đành hanh khó chịu. Dù rằng chắc cái nửa kia chả đứa nào điên mà đi bỏ thời gian đọc mấy dòng này, và mình thì chủ trương “Chỉ những ai ăn được sầu riêng mới thấy nó thơm” trong khi mình thuộc số còn lại =)).