Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Hoa súng đen - Michel Bussi: Tình yêu là tội ác



Cuốn sách khổ to thứ hai của Nhã Nam mà em nhỏ đọc hết mà không skip đoạn nào, dù em mất cả tháng lận :)))

Hoa súng đen kể về 13 ngày trong cuộc đời ba người phụ nữ: một "mụ phù thủy" già, một cô giáo dạy mĩ thuật với đôi mắt màu hoa súng tím mê hồn và một cô bé con với bản năng hội họa trời cho. Cuộc đời họ không có điểm gì chung, trừ việc họ cùng sinh ra và lớn lên ở Giverny - ngôi làng nơi Monet đã dành trọn quãng thời gian cuối đời để vẽ những bông hoa súng, và ba người phụ nữ ấy đều liên quan đến một vụ giết người.

Xác một người đàn ông được tìm thấy bên sông, đầu bị đá đập nát, một nhát dao đâm xuyên tim và đầu chìm dưới nước. Dường như một kẻ nào đó căm thù nạn nhân tới độ hắn muốn giết anh ta đến ba lần. Không có một manh mối nào cụ thể để chỉ ra hung thủ, trừ một tấm bưu thiếp cũ trong áo nạn nhân với câu thơ trích ra từ một bài thơ cổ.

Đó là mở đầu câu chuyện - một vụ giết người. Nhưng cả cuốn sách khá (quá í) nặng này lại không để tâm nhiều lắm đến thị hiếu của những độc giả say mê một bộ truyện trinh thám với hung thủ và cách giết người. Thay vì thế, giống như một bông hoa súng dập dềnh trên làn nước tù đọng trong ao hoa súng của Monet, tác giả dành khá nhiều thời gian để nhẩn nha cùng các nhân vật bên lề câu chuyện. Vụ án vẫn ở đó, nhưng không phải kiểu vụ án mà thám tử thiên tài sẽ phá xong trong ba nốt nhạc.

Truyện vận hành song song hai ngôi kể: ngôi thứ nhất của bà phù thủy sống trong cối xay bột,  lời độc thoại nội tâm của cô bé họa sĩ và ngôi thứ ba dành cho các nhân vật còn lại. Kiểu kể này tạo ra hai tuyến chuyện - hai không gian song song cùng tồn tại và thành công rực rỡ trong việc bóp méo nhận thức của độc giả về mọi thứ đang diễn ra trong từng trang sách - tưởng dở nhưng lại hóa hay vô cùng.

Như mình đã nói, tác giả đã dùng mọi biện pháp có thể, mọi phương tiện có thể xuất hiện trong cuốn sách để thay đổi cảm nhận của độc giả về không gian và thời gian - giống như việc khó mà nhìn những bức tranh của trường phái ấn tượng theo cách ta nhìn những bức tranh tường thời phục hưng. Sẽ luôn có một điểm mù, một khoảng méo mó, những thứ mà chỉ khi lùi lại đủ xa, ta mới luận ra được dáng hình.

Lối kể này hòa hợp sâu sắc với bối cảnh câu chuyện. Thật vậy. Mọi thứ gói gọn trong Giverny, trong 13 ngày đầy biến động - giống như cái ao hoa súng của Monet. Ta bất lực trong việc mở rộng, đi xa hơn nữa trên bề mặt hồ nước ấy, nhưng hoàn toàn có thể xuống sâu, sâu hơn nữa. Sâu tới độ những bí mật đen tối bị thời gian vùi lấp dần lộ diện.

Nhưng chúng ta - những độc giả của Hoa súng đen, cũng chỉ giống như một du khách đứng trên bờ nhìn xuống, khó mà đoán định được hai vật thể trôi trong lòng cái ao ấy - hai cái lá hoa tử đằng một đứa trẻ nghịch ngợm bứt ném xuống hồ chẳng hạn, cái nào ở sâu hơn, hay chúng chỉ đang nổi trên bề mặt...

Các sự kiện xảy ra trong Hoa súng đen giống như những vòng sóng nhỏ loang ra trên mặt hồ. Chúng đồng chất, đồng dạng, và quan trọng hơn cả, đều có chung một điểm khởi đầu - một viên sỏi ném xuống, hoặc một bong bóng khi metan nổi lên... Dường như ở Giverny, thời gian là một vòng lặp giống như những gợn sóng mặt hồ.



Đôi lúc khi chìm quá sâu vào câu chuyện của Hoa súng đen, mình quên béng mất nó là một truyện trinh thám. Các nhân vật "bình thường" trong câu chuyện có quá nhiều suy tư, quá nhiều khao khát và bản năng - để rồi cuối cùng đều chuốc về mình phần thiệt. Họ dường như quá dễ đầu hàng, quá dể bị tổn thương, quá dễ bị làm hại bởi cái ác. Còn cái ác lại có một vỏ bọc quá tận tụy, quá chân phương.

Ấy thế nhưng, câu chuyện về cây anh đào với những dải ruy băng bạc, về cô gái đeo những dải băng ấy trên tóc lại quá ngọt ngào, quá bi kịch - từa tựa như vị của cam thảo để người đọc sến súa là mình ngã vào, và chẳng dễ gì thoát ra được.

Tinh tế, hư ảo, dịu dàng nhưng cũng đầy day dứt, đó là những bông hoa súng của xúc cảm bung nở rực rỡ trong màn đêm của tội ác giăng mắc trong cuốn sách này.

Anh Phan

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2016

Tý Quậy, họa sĩ Đào Hải và tinh thần không bao giờ mất đi




Mình nhớ hồi năm 2014, mình biết tin bác Đào Hải qua đời, không phải qua báo chí, mà bằng dòng thông báo hiện trên bảng tin ở NXB Kim Đồng - trụ sở cũ tại 55 Quang Trung. Đấy là đợt thực tập nghiệp vụ thứ hai của mình. Ban Comic.

Ngày hôm đấy mình cứ thỉnh thoảng lại nghé ra ngoài hành lang, chỗ màn hình tivi chạy dòng thông báo ấy. Lòng lan man nghĩ về ảo tưởng những người không bao giờ chết.

Lúc ấy, nhiều hơn việc nghĩ về một người vừa qua đời, mình nghĩ về những cái kết của các bộ truyện. Có cái vui, có cái buồn, có cái lửng lơ... Và có những cái kết thúc vì người sinh ra nó đã chẳng còn nữa. Như bộ 10% quyết định năm nào mãi mãi dừng lại ở cảnh nhân vật nam chính đạp cửa xông vào hỏi nhân vật nữ "Em đang có thai hả?"... Rồi sau đó, là không gì cả. Mãi mãi không còn gì. Mọi thứ đều nằm trong một chiếc hộp, mà người ta đã đem chiếc chìa khóa duy nhất mở được ổ khóa của chiếc hộp ấy đi nấu chảy thành một khối kim loại không còn hình thù. Tương lai của các nhân vật vẫn tồn tại, nhưng cánh cửa dẫn đến nó thì không còn nữa.

Cho đến khi tập 9 của Tý Quậy ra mắt, dù câu chuyện có gượng gạo đôi phần, nhưng mọi thứ đều thể hiện nỗ lực của họa sĩ, của biên tập viên... Mọi người đều nỗ lực mang lại hình hài vật chất cụ thể cầm nắm được cho những ý tưởng - những tiếng vọng tưởng như vô hình. Đó là những trang bản thảo được họa sĩ Đào Hải hoàn thiện trong những ngày cuối đời, cũng đồng thời là những khoảnh khắc cuối cùng của Tý Quậy. Nhìn những trang bản thảo viết vội, với những từ ngữ đôi lúc được viết dang dở - chỉ vừa đủ để người ta luận ra nó là từ gì, mình tự dưng nhớ đến hai câu trong bài Time in a Bottle của Jim Croce: 
But there never seems to be enough timeTo do the things you wanna do once you find them... 
Ít nhất trong cuộc chạy đua ấy, bác cũng hoàn thiện được trọn vẹn một điều gì đó trong số những điều còn dang dở.

Tạm biệt Tý Quậy, tạm biệt cái không gian xưa cũ của thời bao cấp, của Hà Nội những năm 90 mà không một tiện nghi nào của thời hiện đại có chỗ để chen chân. Mình yêu Tý Quậy một phần, à không, phần nhiều, cũng vì cái sự bảo thủ ấy. Mọi thứ vẫn mãi mãi là một khu nhà tập thể - kiểu một cái nhà biệt thự to to được chia ra làm nhiều cặn hộ nhỏ phân cho cán bộ, mãi mãi là "anh kiến trúc sư nghèo lấy chị kĩ thuật viên nghèo", là những phích nước hoa, là ấm trà ủ trong giỏ, là tờ lịch treo tường, là cái không khí giản dị mỗi buổi sớm mai...

Chương cuối cùng của tập 9 nói về những cơn bão, cơn bão vật lý và cơn bão trong tâm hồn mỗi người... Thật khó để mô tả rành rẽ, nhưng dường như đó là tất cả những gì bác Đào Hải muốn nói, trong suốt nhiều thập kỉ của Tý Quậy. Một sự vội vã đáng yêu, và khiến người ta thấy mắt mình nhòe đi. Truyện khép lại giữa cơn bão, và tiếng của bố Tý Quậy đầy hào sảng: "Bão rồi! Hay quá! Tuyệt vời! Bão to lắm! Ha ha!"

Mình tự dưng liên tưởng đến tiếng hô xung phong của binh lính trước khi ra trận. Liệu có khi nào đây là tiếng hô lấy tinh thần của chính chú Đào Hải trước "trận chiến lớn" trong cuộc đời? Hay tiếng hô đầy lạc quan của một người sắp dấn thân vào một hành trình lớn đến nơi vắng dấu chân người?
Nay ta đã có căn nhà cùng những đứa trẻ, tuy hơi nghịch, học hơi dốt nhưng vẫn đẹp như thiên thần...



Cà.