Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

2014/11/28 - Cũng không hẳn là lịch sử, cơ mà cứ note lại thôi :P


Có lẽ mình sẽ review cuốn này vào một dịp nào đó, nhưng không phải bây chừ xD

Chuyện kể lại rằng vào năm mình học lớp 7 hay 8 gì đó, cái thời mà thế giới của mình chỉ thu gọn trong những bộ phim cháy nổ ì xèo trên VTC 3, báo Hoa học trò từ những năm 90 và kênh VOV 3, mình cũng có ôm mộng văn chương (bây giờ thì không chắc?) này nọ. Đỉnh cao của cả một quá trình bôi biết gạch xoá những ngày ấy là một tập bản thảo nhỏ nhỏ xinh xinh được chép tay rất nắn nót trên một xấp giấy xé ra từ vở. Tập bản thảo này có tên là Blue-eyes Baby - kiểu tên một loại hoa màu xanh xanh mà hồi đấy mình rất thích (mà thực ra cũng chưa bao giờ được chạm tay vào chúng nó, vì hình trên báo mà), được bỏ phong bì đề tên người gửi là ABC con bố mẹ XYZ (hồi đó đây là chuyện khá thịnh hành, ôi ngày xưa) đàng hoàng và theo dự định là sẽ được gửi cho Hoa học trò.

Không cần phải google đâu ạ, đây chính là cái hoa blue-eyes baby đấy!


Hồi đấy xóm bên cạnh (mà bây giờ phải gọi là tổ dân cư bên cạnh) có một cái nhà văn hoá, trước cửa nhà văn hoá là một cái thùng thư màu vàng cũ cũ. Mình đã phải lấy can đảm cả một tuần dài mới dám đến bỏ thư vào thùng. Mình vẫn nhớ đấy là một ngày sau cơn mưa rào, trời lành lạnh man mát. Mình nín thở đút thư vào hòm, chuẩn bị tinh thần là nếu hối hận sẽ rút ngay lại =)). Nhưng rồi mình cũng thả tay. Nhưng trái với tưởng tượng của mình, lá thơ không rớt đến "xạch" một cái khi chạm đáy thùng hoặc rơi đè lên những lá thư khác mà phát ra tiếng "tõm" rất khó hiểu.

Và đấy là bản thảo truyện "một đi không trở lại" đầu tiên của cuộc đời mình.

Sau cái "sự cố hòm thư" đấy, mình lại tỉ mẩn ngồi chép lại bản thảo truyện ngắn nọ, nhưng lần này không hiểu sao lại hết gấp đôi số giấy so với lần trước (oạch). Chợt nhớ đến một câu thơ dược dẫn lại trong bài cảm nhận Mộ đom đóm trên 4A.M: "Cánh thư mỏng xanh như tàu lá". Thư của mình lúc đấy chắc phải là tàu lá chuối. Lần này cẩn thận hơn, đã chọn bưu điện ở ngã tư Tân Xuân (giờ đã thành trụ sở chuyển phát nhanh và không nhận gửi thư nữa) cũng với cái thùng thư màu vàng. Thư của mình tí thì không lọt cái khe vì dày quá =)). Nhưng cuối cùng nó vẫn vừa, là tiếng "xạch" chứ không phải "tõm".

Và mình chẳng bao giờ nhận được hồi âm từ những lá thư ấy.

Ước gì mình được gửi một dạng thư xuyên thời gian hay gì đó đại loại thế đến con bé mình lúc đấy, để nó biết cuối cùng mình cũng được Hoa Học Trò trả lời, mà còn hoành tráng quá mức tưởng tượng. Chắc con bé mình lúc đấy sẽ vui lắm, sẽ hạnh phúc lắm, sẽ thấy ý nghĩa lắm. Con bé mình lúc đấy cần sự kiện này hơn mình, nhưng biết làm sao được, vì lúc đó nó đã tu luyện được như mình bây giờ đâu =)). Với mình bây giờ, sự kiện này vẫn khiến mình sướng đến bay cả lên được, nhưng niềm vui ấy không bền, và nó mang nhiều ý nghĩa về sự chứng tỏ bản thân hơn - gì thì trong cái sự nghiệp viết lách úi xùi của mình, thì đây là truyện ngắn đầu tiên được đăng, và cũng đồng thời là bài viết đầu tiên được in ra sách giấy! Ôi ôi ôi ôi ~ Sướng chết đi được ~ Á á á á á ~

Thôi, thực ra mình thích chết đi được. Á á á a a a a a a a ~
Mà như cái cách mình hay nói, một chút show-off cũng chẳng có hại gì (câu này dẫn lại từ anh Kỳ Nam).

"Em nó" đây! 


Sơ bộ thì mình vẫn chưa dám đọc lại vì... ngượng, cơ mà tổng thể thì nhìn trái nhìn phải xong nhìn mình thấy chẳng liên quan gì đến những truyện còn lại cả ;A;. Đại để Áo dài chính là ký ức kinh hoàng - đúng hơn là sự kiện vừa buồn cười vừa háo hức vừa sợ vừa hoang mang hồi đầu lớp 10 của mình. Tất cả sự kiện mà nhân vật gặp phải trong truyện đều là những chuyện mình gặp phải, trừ đoạn mình đã "đánh tráo" chiều cao và chiều rộng của nguyên mẫu để đưa vào nhân vật =)).

Cũng vẫn là tốn vải thôi, nhưng tốn kiểu khác =))

Anyway, mình viết post này để khoe các bạn, và những mong các bạn sẽ đi mua sách để đọc truyện của mọi người, luôn tiện thì đọc cả của mình xD.

Cà Cà

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

HỌC SINH CHÂN KINH: Câu chuyện phía bên kia dải ngân hà





“Học sinh chân kinh” là thứ gì đó to lớn hơn một thể loại “tạp phí lù” tất cả các thể loại: hài hước, triết lý, hành động, tâm lý… nhiều khi còn vượt cả kinh dị. Một câu chuyện vừa quen thuộc vừa “chả liên quan” sẽ mang lại cho bạn nhiều hơn là một sự giải trí triệt để.
Ở một cái trường cấp ba tên Khổ Qua được lãnh đạo bởi một thầy hiệu trưởng vô cùng đường bệ, đeo kính râm, mặc áo tứ thân và toàn nói những… cái đâu đâu nọ, có một cái lớp 10 Bê-ta với  một đàn đực rựa cùng đám con gái vừa xấu vừa dữ dằn. Lớp 10 Bê-ta được chủ nhiệm bởi thầy Nhân vừa nhân hậu vừa bao dung với tụi học trò đang tuổi ăn tuổi phá (ước gì tâm hồn thầy tìm được một ngoại hình tương xứng). Mở đầu cũ mèm, trường nào lớp nào chẳng thế. Nhưng khoan đã, bạn trẻ đừng vội nhầm. Vì đám 10 “Bê-tha” này, cả thầy Nhân cùng tất cả học sinh của cái trường Khổ Qua ấy toàn là người ngoài hành tinh cả đấy (tất nhiên tôi đang viết với điểm nhìn từ Trái Đất). Họ ở tuốt tận Xứ Bưởi, hành tinh Trái Chuối cơ. Mà Trái Chuối mới Trái Đất cách nhau non 10 tỉ năm ánh sáng chớ đùa. Nên tất cả chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi.
Một cái mở đầu tưởng chừng đã quá sáo mòn cho mọi câu chuyện bỗng trở thành Vô tiền khoáng hậu vì cú “twist” ngoạn mục ở phút cuối hé lộ cho bạn đọc nhiều hơn lời gợi ý chình ình trên bìa sách, rằng đây là bộ “Truyện tranh Việt Nam dành cho tuổi teen”.


Ban đầu, tôi cũng không có nhiều thiện cảm với những thể loại truyện tranh hài giống như “Học sinh chân kinh”, bởi tôi mong đợi một thứ gì đó ý nghĩa hơn việc các nhân vật cứ cười hềnh hệch rồi học được một bài học nhớ đời, rồi thôi, rồi lại cười hềnh hệch triền miên như một lũ vô sỉ không não. Nhưng rồi một luận điểm của anh Tuấn Trong Trắng (a.k.a Alex Tuấn trưởng nhóm B.R.O) tình cờ được nhắc đến: Đôi khi người ta cũng nên làm một số việc không cần dùng đến não.
Góc nhìn mới khiến tôi, rốt cuộc cũng đi đến chỗ một mặt cảm nhận hết được những cái hài hước bông phèng khùng dở mà đội ngũ tác giả đã dày công dàn dựng nên, một mặt nhận ra những ẩn ý thâm sâu trong từng câu chuyện. Việc các nhân vật qua đến 15 tập truyện vẫn cứ “u như kỹ” đâu có gì quan trọng, quan trọng là thái độ của người đọc cuốn truyện ấy đã thay đổi như thế nào. Chuyện hết, nhân vật thay đổi, ta yên tâm thở phào vứt “phạch” cuốn truyện sang một bên rồi ngồi rung đùi chờ tập tiếp theo, vẫn cứ sống bê tha như trước khi ta đọc truyện – nếu sự việc tiến triển theo hướng ấy, thì quả mồ hôi công sức của tác giả đã đổ sông đổ bể. Vậy thay vì tận hưởng cảm giác hài lòng trong tưởng tượng, ta hẳn nên thấy khó chịu nhức nhối trong tưởng tượng rồi thở phào vì mình hóa ra đã chữa được những cái cố tật đã làm mình ngứa mắt cứ được dễu đi dễu lại trong cuốn sách.
Cái sự “giác ngộ” gián tiếp này xem ra cũng ”chẳng liên quan” đến ý đồ của tác giả, vì cũng trong một câu chuyện lúc trà dư khác của nhóm B.R.O, anh Tuấn Trong Trắng đã nửa đùa nửa thật mà nói rằng vì người ta không cho anh sáng tác một câu chuyện “hoàn toàn không mang tính giáo dục”, mà anh đã phải nhào nặn nó thành “truyện tranh mang tính giáo dục (hơi) cao”. Trong cái rủi có cái xui, có lẽ nhờ vậy mà chúng ta mới có một “Học sinh chân kinh” ngày hôm nay.



Một trong những thành công của “Học sinh chân kinh”, chính là những chuyện nửa đùa nửa thật, nửa thực nửa hư của xứ Trái Đất được “tịnh tiến” tuốt qua xứ Trái Bưởi. Nào thì là chuyện thi nữ sinh, lộ hàng, báo mạng giật tít, chuyện nói xấu, ném đá giấu tay, xe máy bốc cháy, giá cả leo thang, bạo lực học đường, trẻ em bỏ nhà đi bụi, lối sống chuộng vật chất… Thế mới biết, dù là bên này hay bên kia dải ngân hà, dù là Trái Đất hay Trái Chuối, dù là Xứ Bưởi hay xứ dừa, thì cuộc sống vẫn là một chuỗi những biến số đảo điên muôn màu, đẹp đẽ trộn lẫn cùng xấu xí, sự nhân hậu đôi khi bị chôn sâu dưới ba tầng ích kỉ nhỏ nhen… Tất nhiên, “Học sinh chân kinh” có cách thể hiện vấn đề “nhạy cảm” ấy hết sức khéo léo, để bạn dù vui vẻ tận hưởng sự hư cấu và cường điệu, cũng hoàn toàn không thể tin rằng nó không có thật.
Bên cạnh những sự kiện được phản chiếu qua một tấm gương cười hài hước, “Học sinh chân kinh” còn sở hữu một đội ngũ nhân vật muôn hình muôn sắc, với đầy đủ những thói tật của đám học trò quỷ ma cũng phải vái hàng.
Đó là một “nhúm” những nhân vật mà ở lớp học nào cũng có, mà xa xôi cách trở hơn nữa, là ở cộng đồng nào cũng có: thằng Thường trong đầu chẳng có nợ gì nhưng lại đẹp trai, thằng Chí thì vẻ đẹp trai bị che lấp dưới mười tấn ghét nhưng trong đầu thì cái gì cũng có. Lại có một thằng Gia Phú Tiêu Sang không biết làm gì ngoài tiêu tiền trong khi cô bé lớp trưởng Hà Mã xấu đui lại phải ngày ngày kiếm tiền thay cha mẹ nuôi em, có một Như Ngang lùn xủn mưu mô suốt ngày chải chuốt trong khi có một Minh Tuệ vàng hoe ngây thơ vô số tội… Một dàn nhân vật ồn ào như vỡ chợ, vừa mưu mô vừa vụng về, vừa ra dáng người lớn lại vừa giống một đám mèo con chưa dứt sữa mẹ…

Mỗi đứa một sắc màu, một cá tính, một câu chuyện riêng. Lắm tài nhiều tật. Chúng có ước mơ, hoài bão, sẵn sàng bị tổn thương, bị bẽ mặt, nhưng nhất quyết không chịu lùi bước. Chúng hội tụ đủ thứ tật xấu trên đời, suốt ngày chí chóe với nhau, nhưng chúng vẫn biết sát cánh bên nhau khi khó khăn ập đến. Những đứa trẻ điên khùng  mà ta không thể yêu nhưng cũng chẳng thể ghét. Quãng đời trung học của bất kì ai, cũng sẽ trở nên vô cùng khó quên khi có những đứa bạn như chúng ở bên cạnh. Đó là điều khiến “Học sinh chân kinh” trở nên giàu cảm xúc. Nó nhắc nhở người ta luôn phải nhớ đến và trân trọng cái quãng thời gian Ăn chưa no, lo chưa tới lấp lánh đầy sắc màu ấy.
Dù ở bên này, hay bên kia dải ngân hà, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Dù có bị chà đạp, dù có dở khóc dở cười, thì chỉ cần ngẩng cao đầu đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, thì ta vẫn là người chiến thắng. Đó chính là cách mà “Học sinh chân kinh” đã diễn ra, cũng tình cờ là câu chuyện đời của chính những họa sĩ đã chắp bút vẽ nên câu chuyện đầy ắp tiếng cười và nước mắt (có thể hiểu là Cười chảy nước mắt) này. Một câu chuyện đáng ghét, nhưng không thể không yêu.

STRONG ICARUS